VÕ QUỲNH UYỂN
Tên thật là Võ Quỳnh Uyển
Pháp danh Thân Nguyệt Quỳnh
Sinh năm 1969 tại Nha Trang
Định cư tại Hoa Kỳ năm 1990
Sinh hoạt văn hóa:
Sáng lập viên Nhóm Thơ Văn Trăng Viễn Xứ San Diego: www.trangvienxu.org
Cộng tác với TuyểnTập Thơ Văn Sinh Viên Ngàn Thông (Canada), Tạp Chí Đất Lành - The Buddhist Review (San Diego), Phật Giáo Việt Nam (Los Angeles), Phương Trời Cao Rộng.
Đã in chung:
- Tuyển Tập Thơ Trăng Viễn Xứ
- Hãy Nói Về Chúng Ta
- Khúc Tương Giao.
a
Đến Lộc Uyển, lạc đường,
nghe Hoa-kinh
Loanh quanh ở chốn bụi hồng
Lạc đường trời đất gởi lòng gió mây
Núi non giục thả thơ bay
Hoa kinh rớt nhẹ chuông lay chiều vàng...
Bao giờ múc ánh trăng tan
Vỡ trên sóng biếc thấy chàng mai sau
Bao giờ kết lưới đế châu
Hoa xưa lấp lánh chiếu màu-mười-phương
Bao giờ hơi thở bình an
Mắt thương nhìn cuộc trăng tàn biển dâu
Bao giờ ta lại tìm nhau
Giở trang bối diệp hong màu mắt môi
Bao giờ lá rụng chân đồi
Nhặt lên thấy lại nụ cười chân phương
Bao giờ gom hết yêu thương
Tình hoa tĩnh tọa ngát hương gọi mời
Bao giờ hoa cũng là người
Cánh quỳnh vui nở những lời sa-di
Đường về là bước đường đi
Quay đầu thấy bến. Biển mê cõi nào?
Hạt Giống
ơ hay,
bụi ngò
ai gieo mà mọc?
ai trồng mà lớn?
thì ra em đã ẩn tàng trong tôi
khi mưa không gội
khi nắng không về
em chẳng hiện hành làm chi
ngoan, chẳng cần tôi dỗ ngủ
những phiến lá non xanh
xòe lớn từng ngày
tặng đời mùi thơm trong bát canh
tỏa khắp nhà
sáng nay tôi chợt nhận ra em
lớn khôn, vững chãi
theo tôi đi, về
trưa tối
mỗi ngày
mỗi niềm vui
Ôm
Cánh tay ta vươn dài ra bốn biển
Ôm chầm em lục điạ khóc tơi bời
Nước mắt lan chảy hòa con sóng nhỏ
Trở thành mưa xanh thắm nụ hương đời
Mùa trăng
Trời nắng ấm, nhẹ nhàng mây chẳng xuống
Chở hân hoan về ngát một giòng sông
Em thanh tịnh giữa mùa trăng trôi nổi
Thắc mắc chi một chiếc lá xuôi giòng.
Phương ngoại
Mỗi đêm về tôi tưới những đóa sen
Tiếng nam-mô thức dậy những kho tàng
Hoa đang nở bên này trời phương ngoại
Người chờ tôi sẽ duỗi cánh tay vàng.
Mầu nhiệm
Sáng
Sáng ra hít thở hà hơi
Mỉm cười nâng giọt nắng rơi đầu ngày
Ấm lên, vũ trụ trong tay
Bình minh nghe đất thở đầy núi sông
Trưa
Nắng lên búp lá nở tung
Bước chân lên đất thật, rung hồ cầm *
Gió hòa tiếng sóng diệu âm
Hát ru trái đất âm thầm hồi sinh
Chiều
Chiều êm gió ngủ trên đồi
Mây về với núi, mặt trời gần tim
Vườn tâm đã lắng tiếng chim
Hình như trăng đã bên thềm... ghé chơi!
Tối
Sân sau hoa cúc trắng ngời
Ánh trăng ngan ngát rót mời thênh thang
Một màu trắng xóa mênh mang
Đâu là hoa cúc? Đâu vàng ánh trăng?!
Khuya
Trông ra chẳng thấy trăng đâu
Ánh trăng vô lượng một màu còn nguyên.
__________________
* Vua Trần Thái Tông: “Bộ bộ đạp trước thực địa”. Tagore có câu: Có phải trái đất giống như một hồ cầm thường ngân lên lời ca khi bước chân em chạm đến.
Ba Tiếng Gà Gáy
Văng vẳng tiếng gà trưa
Vang trong vườn cổ tích
Có cô bé ngày xưa
Giấu trái thơm trong bịch
Giờ ngủ trưa trốn mẹ
Chân không, mòn lối đi
Hoa cỏ reo thầm thì
Bầy trẻ thơ ríu rít
Dòng sông trôi réo rắt
Dòng đời chảy miên man
Nắng gió thổi thênh thang
Tiếng gà trưa... huyền thoại
Tiếng gà nay ly hương
Gáy trưa là nhớ nhà
Gáy khuya càng buồn tẻ
Râm ran sầu một phương
Tiếng gà trưa viễn xứ
Nghe bao nỗi u hoài
Quê hương thành quá khứ
Theo người giờ lạc loài
Một đêm trăng chợt sáng
Hồn đá thôi ngủ vùi
Vườn xưa choàng thức dậy
Tiếng gà vang muôn nơi
Mười phương như sấm động
Thế giới vụt ba ngàn
Hồn hoang ai khép cửa
Vọng về chợt mở toang
Tiếng gà là tiếng chuông
Thỉnh vào tâm tỉnh thức
Tiếng gà là hơi thở
Chánh niệm soi tràn đầy
Không phương đó phương đây
Không xưa và không nay
Ly hương hay viễn xứ
Quê hương là chốn này
Quê hương là tâm này
Võ Quỳnh Uyển