VŨ TIẾN LẬP

 

 

 

 

Vũ Tiến Lập tên thật. Nguyên quán Thái Bình, Bắc Việt. Tỵ nạn tại Hoa Kỳ sau biến cố 30. tháng 4. 1975. Bắt đầu sáng tác thơ từ đó. Hiện định cư tại Houston, Texas. Hoa Kỳ. Thường xuyên cộng tác với các tạp chí: Gió Văn, Hợp Lưu, Phương Trời Cao Rộng. Tạp chí Website: Gió O, Chim Việt Cành Nam.

 

Tác phẩm đã xuất bản:

- Tạp Ghi Thơ (Gió Văn xuất bản, 2006)

- Góp mặt trong Thắp nắng bên trời (Hồ Trường An biên soạn, Văn Học xuất bản , 2007)

- Góp mặt trong Giữa Ðất Trời Giao Hưởng (Hồ Trường An biên soạn. Gió Văn xuất bản 2008)

 

 

a

 

 

 

 

ảo hóa

 

chỉ còn lời thầm thì của lá

luồng nước vỗ ngập bờ

cảm xúc đê mê rồi khép chặt

cánh cửa mở trong an bình

ngày xanh đang phai mầu tuyệt đỉnh

con chim ngậm hoa về phố thị

xóa những bước chân cuồng

hoàng hôn thong dong điệu nhạc rời

Jazz ở bao la

như kẻ say giữa gió xuân sấp chín

trên khuy kèn thắm thiết uốn âm vang

rụng thắm cả rừng chiều

đợi cánh nhung đen về ôm tuyệt tích

ảo hóa là thời gian chuyển động

bấm sâu vào hạnh phúc mù lòa

gió chẳng bao giờ một định hướng

mây nào tìm được chốn ẩn thân

 

tiều phu cũng lìa rừng          

 

                 

 

lời huyễn

 

em lộng lẫy như loài chim xanh

bay suốt vào ký ức tôi kỳ bí

mạch sống ngan ngát nỗi cô đơn

mùa giông trù phú thêm viễn mộng

chẳng còn lời huyễn nào thay thế

ngoài âm thanh mật

độc đăng thức giữa ngày tráng lệ

thời gian không thực có

khoảng cách mãi mãi là bây giờ

trí nhớ nguyên vẹn

chân tình vỡ vụn hư hao

đồ tể bày mộng thực

thách thức bên lề gánh xiếc

những bước thầm theo nỗi chết

chuyện đời là giòng sông

em dẫn sông về biển cả

hạnh phúc của kẻ ra khơi

lượn trên vùng đá ngầm

cánh buồm cuộc gió

 

mãi xa

 

 

 

 

vô ký

 

căng tình lên mùa đông

mưa lũ lượt xâu xé

chiêu hàng tháng giêng bộc nỗi khó

độc dược vừa vỡ cay bờ môi

mặc khách giữa triều âm trùng điệp

mùi hương quỷ mỵ

thủy thần nào giam giữ

sóng chết cuối bờ mang nặng mưa

đêm nay mùa trăng gầy bất hạnh

đại dương động tình phút thiên thu

về đâu biển sao vừa thắp ngọn

chỗ an nhiên là ở cuối ga tầu

đừng nuối tiếc đôi bàn tay quá nhỏ

khi tiếng cười rạn vỡ ánh tinh vân

em vẫn là

ta cố đợi

bóng từ nhan bàng bạc

dù ngày mai vô ký

 

 

 

nước sám

  

mùa tầm tháng cuối

gối mềm mái cỏ

quanh co sương miên man

bước về mộng gác trăng già

có bao giờ tôi là thơ

tan theo những đám mây xa lắc

nhớ bạn lòng thênh thang

thốt không được một lời

lặng câm như cánh cửa im lìm sám hối

suối sâu nước buốt

chảy suốt vào ba ngàn thế giới

củi mục tháng năm dài

cạn dần dư vị mưu toan

làm sao an ủi được lòng mình

chỗ đứng đầy những vết sẹo

gió dẫu chết

hoa vẫn rụng

đuổi bóng càng thêm xa

 

 

 

xuân luống

 

mưa biệt giam những ngày đầu hạ

nhớ nhũng cơn bão rớt

đất cũ qua ba chục năm

mưa giông vẫn tồn tại

hình ảnh cũ đã không còn

thời gian trừu tượng

gang tấc chiêm bao

thiên thu vẫn hẹn

 

tĩnh lặng

vị đắng sửng sốt trên đầu lưỡi

thơm mùi chờ đợI

kiếm mãi không tìm ra dấu tích

ngoài tên người mờ sâu trên mặt đá

chỗ về như gió tàn đông giẫy dụa

đôi lúc muốn thỏa đáng một điều gì

ngoài xa khơi đời sống

những hạt giống chưa hứa hẹn

mùa xuân đã luống

chúng ta đều thật có

thật cả trong mơ

đôi khi ngờ vực

nỗi nhớ rụng rơi