MÀU TRẮNG - MÀU TRĂNG

 

 

Màu trắng là màu trăng của ngày.

Màu trăng là  màu trắng của đêm.

Chỉ vì phân biệt ngày và đêm mà nói trắng với trăng.

Màu trăng thì lung linh huyền ảo.

Màu trắng thì trinh nguyên, thanh khiết.

Màu trăng không phải là màu vàng đâu. Màu vàng thì khô chết, làm gì có thanh, có dịu.

Màu trăng là màu trắng ngà.

Cho nên, trăng hay trắng cũng chỉ là một.

Thi nhân lúc nào cũng mê màu trăng. Mà trăng không phải lúc nào cũng có. Vì vậy mà mê màu trắng.

Nhờ thi nhân mà cuộc đời tối đen đậm đặc được thắp sáng lên bằng những màu trắng và màu trăng.

Không có thi nhân thì cuộc đời coi như tận thế. Vậy mà chẳng ai quan tâm gì đến thi nhân cả. Nếu không có thi nhân thì làm gì có trăng! Trăng kia có đẹp, có sáng, có mơ màng, có vằng vặc, có lẳng lơ, có huyền diệu.... hay không thì cũng đều nhờ ở thi nhân cả.

Không có thi nhân thì trăng chỉ là cục đất, chỉ là bóng đèn; màu trăng chỉ là màu đèn đường.

Cuộc đời của nghìn năm xưa cho đến nghìn năm sau, được tồn tại bởi hai cái màu trăng-trắng đó.

Cho nên thi nhân nói về trăng là nói về trắng; nói về màu trắng thì cũng là nói về màu trăng. Họ cố vươn lên, níu bắt màu trăng ở nơi xa xăm kia không được nên bám lấy cái màu thực nhất, cận kề nhất, thường nhật nhất, là màu trắng.

Từ đó, thơ ra đời.

 

 

 

 

Back Next