GIỌNG CƯỜI BÁT NGÁT
Thơ Phù Du
(102 bài từ 1994 – 2000)
MỞ RA
mở ra cổng trước vắng hoa
đi về hai buổi xám tro hỏi chào
mở ra cổng hậu thiếu màu
sớm khuya đen trắng gật đầu đôi phen
mở ra tình tự cũ mèm
tháng năm chộn rộn chợt quên có mình.
(1994)
XUÂN VẤN
xôn xao xuân đã đến rồi
mừng reo mắt biếc, mừng vui môi hồng
mà sao em đứng bâng khuâng
dưới giàn hoa đỏ, bên bồn cây xanh
đỏ xanh chưa đủ màu tình
cho em tô điểm xuân mình sao em?
thì đây xin trải trước thềm
một triền nắng lụa làm êm chỗ ngồi
và anh xin phép được mời
(1994)
TỨ TUYỆT XUÂN
HỒ
thuyền xuôi sắc biếc xuống hồ xuân
mây nước theo ai quyện giữa tầng
lưu luyến đầu cành chim hót sớm
giật mình nghe chạm sóng bâng khuâng.
SÔNG
mưa xuân nhẹ rải bóng sông trôi
dặm cỏ nghiêng nghiêng hắt nắng vời
xuôi mái lạc thuyền về bến vắng
chạnh lòng lữ khách tiếng xuân rơi.
NÚI
sương khói đùn đùn vách dựng cao
cheo leo cổ thụ bóng mây vào
hơi xuân chừng lạnh ngoài lều cỏ
dáng núi ẩn mình trong mắt sâu.
BIỂN
mấy triền cát ngược lại xuôi bờ
bóng sóng xôn xao bủa bóng dừa
xuân rộn ràng len trưa biển mở
đại dương đồng vọng đợt âm thưa.
(1995)
HOA XUÂN
mơn mởn chồi non ủ nụ xuân
cúc, mai riêng tặng nỗi tình chung
cành đào phương bắc chừng e ấp
tỏa chút sắc hương gởi đến cùng.
(1995)
ĐÀN TRONG NẮNG XUÂN
giọt nắng lưa thưa dệt áo nàng
gác xuân sáng ấm tiếng đàn loang
cành mai hương tỏa mùa phong nhụy
lổ đổ tơ vàng ươm nắng vàng.
(1995)
SẮC XUÂN
vườn hoa phơi phới sắc hương bay
áo đỏ em về hồng nắng mai
lả tả lá đùa theo quấn quít
gương xuân khép nép đợi bên đài.
(1995)
HOÀI NIỆM XUÂN
dài vương tơ tóc tháng năm bay
lối cũ vườn xưa áo tím ai
hiu hắt mưa nguồn xa kỉ niệm
mây dường như rũ tóc xuân hoài.
(1995)
DI TỪ
tôi lăn qua mấy nẻo đời
rộng thì chưa đủ, chật thì chưa dư
chạy rông bốn hướng sa mù
hướng nào cũng được ngất ngư một lần
lăn hoài chưa mệt xác thân
lăn nam chạy bắc chỉ thần hồn say
vừa xong ba chục ngàn ngày
bỗng dưng hét một tiếng dài, tôi đi
đi về tôi cứ đi về
mặc tình giấc mộng lê thê hãy còn.
(1995)
MỘT CHÚT GÌ
áo bay trắng cả sân trường
tóc thề bay những sợi thương sợi tình
em cười rạng rỡ nữ sinh
em đi qua phố xuân xanh rộn ràng
chút gì mà rất mênh mang
để anh nhoi nhói tim gan mỗi ngày.
chút gì mà thật ngất ngây
mỗi lần áo trắng em bay sân trường
chút gì rất đỗi yêu thương
mỗi khi tan học con đường em qua
anh theo chẳng ngại đường xa
theo em đến tận cổng nhà mới thôi
áo em trắng điểm tô đời
thơ anh tô điểm thêm lời yêu em.
(1995)
HÒA
từ trong vô thủy tôi ra
rồi từ vô tận tôi sa về nguồn
từ trong phong vận tôi buông
rồi từ tiêu sái tôi tuôn đến người
thưa rằng trong chỗ thảnh thơi
đi về níu kéo cuộc chơi chập chùng
chút tình gởi với mênh mông
mai sau gối giữa hư không mà hòa.
(1995)
TÚY NGỌA
ngất trời
say rớt về ôm mộng
đu đưa bóng nhảy nửa chừng tim
vô thức lồng lên mười đợt sóng
đạp nhoài cơn sóng ngủ bên thềm.
(1996)
DỮ NGÃ ĐỒNG TIÊU...
chén rượu vừa xong, tiếp chén trà
loay hoay rồi cũng đến phiên ta
ngoài trời mưa lớn, về sao được?
đối ẩm cùng ta có cội hoa.
(1996)
RA BIỂN
biển tung sóng biếc đón xuân hồng
một chiếc thuyền câu lướt ngược giòng
đôi lứa nhấp nhô đùa sóng nước
lạnh tê mà ấm ở trong lòng.
(1996)
LÊN NON
lên cao trăm thước đã chồn chân
cũng tính giao thừa đón lộc xuân
bát ngát đất trời đêm tĩnh lặng
gieo mình xuống cỏ hưởng hòa âm.
(1996)
XUỐNG PHỐ
theo người xuống phố trẫy xuân xanh
một chớm tha phương giữa thị thành
xanh đỏ la đà chen lục tím
nhớ ai quê cũ một phương tình.
(1996)
VÔ TÂM
sao em về vội lúc mưa tuôn?
kín cả trần gian mọi nỗi buồn
chẳng biết lòng tôi luôn hé mở
cho bầu tinh túy chảy đi suông.
(1996)
TỰ VẤN
nắng hè ngun ngút tôi về muộn
sách vở trắng tinh, tách trà không
hoa phượng bên ngoài còn đỏ rực
cố nhân phương ấy có chạnh lòng?
(1996)
CÔ MỘNG
đi về khuya khoắt đợi ban mai
luân chuyển giòng đêm giấc miệt mài
cây lá ngoài vườn chưa đã giấc
giật mình trong mộng vẫn không ai.
(1996)
HUYỄN TÌNH
nắng sớm gió trưa cứ đợi mình
rưng rưng phố nhỏ đợi trăng lên
bầu tình uống mãi chưa say nổi
hà cớ lang thang đợi viễn trình?
(1996)
NHỚ AI
ký ức mùa đông bỗng cựa mình
về qua phố cũ chợt buồn tênh
xanh xao nhan sắc bao mùa lá
rọi bóng chân dung trước cửa thềm
người ở phương nào còn nhớ chăng
bên cầu thệ ước một chiều đông
rưng rưng đáy mắt soi màu nhớ
ai ở cùng ai tràn nỗi lòng.
(1996)
BỐN MÙA THIỀN MỘNG
mùa thu còn để bên bờ
hỏng chân tôi bước trật mùa xuân xanh
mộng đầy hơi thở lữ hành
đan điền chấm lửng tròng trành mộng ra
chân mòn con dốc ghé qua
băng triền núi lở mưa sa cuối hè
chập chờn hoa phượng lắng nghe
hoa mai trổ nụ, hoa chè trổ hương
bốn mùa hạt nảy bốn phương
xuân thu nhảy vội vô thường hạ đông
hai vai trần thế quay mòng
chợt đâu nắng vội trong lòng mưa xuân
đan vui từng chặng xen buồn
cũng còn mộng ảo soi gương mỗi đời
soi người rồi lại soi tôi
hằng hà bào ảnh phân đôi số phần
bao nhiêu chìm nổi xa gần
nửa xoay huyễn tượng, nửa quần nhân sinh
từng cơn sấm chớp thình lình
bốn mùa tung tóe thân mình lại rơi
con đường lữ thứ xa xôi
dài từ thiên cổ đến tôi là cùng
tự nhiên có bỗng là không
tự nhiên hữu bỗng nẩy bông không thời
thì chơi tận cuộc sinh sôi
bốn mùa chắc đủ nguôi ngoai gọi là.
(1996)
LỜI ÂN CẦN CHO EM
rung môi nồng em say
cơn mưa tình phôi phai
từng khuya từng giọt đầy
đẫm trên hồn thương ai
khuya say vùi tôi đi
mưa ướt đầm cơn mê
chôn đau vùi trong tim
ôm giọt mưa im lìm
mưa đêm dài lê thê
dài ngõ vắng ai đi
dài nẻo nhớ ai về
đầm đìa lệ từ ly
nay tôi về trong đêm
đời còn bao lênh đênh
trận mưa tình không tan
giấc mơ vô thời gian
nơi em mù sương giăng
sầu có nguôi ngoai chăng?
trong giòng đời trôi lăn
ta còn nhau ân cần.
(1996)
ĐÊM TRĂNG MẬT
đêm nứt vỏ
quả thơm ứa mật
ngọt môi em
trời đất bềnh bồng
hương tình uống đến say lòng
bầu trăng thể nhập đòng đòng tơ loang.
(1996)
CHON VON TUYỆT MỘNG
đong vui lên mộng chiều nay
vui chưa kịp chứa đã đầy cơn đau
trút đau vào mộng phai màu
đau còn ẩn hiện đã sầu từng cơn
phơi sầu giữa mộng xanh rờn
sầu vừa tê tái đã hồn thiên thu
nuôi hờn qua mộng phù du
chợt đâu hồn chảy ngất ngư giọng cười
ôi tôi đã rụng tôi rồi
ngàn năm hiu quạnh mộng rơi xuống tình.
(1996)
TÀN XUÂN
giọt xuân rưng rức nụ hoa vàng
lòng ngỡ còn say, mộng chớm tan
thăm thẳm đường về quê xế bóng
lối xưa nghe vẳng tiếng chim ngàn.
(1996)
TRỤ XỨ
ly rượu cuối
một mình đêm trắng
tôi uống cùng cay đắng cho ai?
phong trần chưa hẳn đã dày
đường đời xiêu lệch còn dài bước chân
đêm chờ sáng uống gần say khướt
cõi tình xa lướt thướt quanh mình
say mà gậm nhấm sao đành?
cầm như giấc mộng dỗ dành sớm hôm.
(1996)
XANH
xanh lối cỏ về chiều rợp hương
tóc xanh ngát sợi chải sau vườn
vầng trăng vừa mọc xanh màu nhớ
ký ức lùa về xanh mắt thương.
(1996)
ĐÁNH MẤT
trái tim giỡn cợt đôi hồi
tháng ngày chơn chất nuôi đời ca dao
chợt đâu yểu điệu em vào
từng cơn mộng mị
tôi nào thấy tôi?
(1996)
VÔ DIỆU
xẩy tay tôi rớt một phen
giọng cười tiếng khóc lấn chen hỏi chào
ngu ngơ trận gió ra vào
nỗi buồn khung cửa chảy màu sắc không.
(1996)
CỘNG SINH
tôi tồn tại tức tôi lì
ngàn hoa lá cỏ rù rì giấc mơ
em tồn tại nghĩa là mơ
bốn mùa giao hội đong đưa trăng ngàn
em đi mùa trước hoa tàn
mùa sau em đến cúc vàng vườn sau
xa như hai tiếng ví dầu
ân tình gói ghém đợi nhau cùng về.
(1995)
NHỚ QUÊ
trăng trôi đất khách chiều hoàng hôn
dặm lữ sóng xô luống dập dồn
uống đắng hớp trà bên quán lạnh
xanh lòng đau đáu thương quê hương.
(1996)
DỰ TƯỞNG
mông lung tôi đứng giữa đời
mông lung hoa cỏ nửa vời sơ giao
tôi cùng hoa cỏ ngó nhau
ngoảnh ra cỏ nội là màu nguyên trinh
hoa ngàn cũng sắc với tình
mà tôi hình sắc là hình bóng gieo
những khi hình bước, bóng theo
chừng như bóng vẫn chưa đeo nỗi hình
mai kia mây gió đăng trình
biết đâu bờ bến mà tìm chốn xưa?
(1996)
TÌNH TƯ
đợi em, trời bỗng đổ mưa
em từ muôn dặm có vừa tới đây?
mưa cho ướt hết những ngày
xa nhau, thăm thẳm đường dài đợi nhau
đợi nhau từ tuổi xanh nào
bây giờ điểm trắng mái đầu còn tin
rằng bao giờ cũng có em
đi cùng nhau giữa mông mênh cuộc trần
biết đâu duyên nợ mà lần
xin ôm em giữa xoay vần biển dâu.
(1996)
XUÂN MỘNG
rừng đông đổi cánh sang xuân
tay dài đan mộng rưng rưng giấc nồng
tuôn vào hơi thở mơ mòng
giọt tình tố nữ ròng ròng chảy xuân.
(1996)
TỰ TÌNH
chiều nghiêng xuống biển sóng chao
trăm con gió chở tình vào mắt nhau
tóc xanh đến lúc bạc đầu
rưng rưng tim đẫm ướt màu trăm năm.
(1996)
HỒI QUANG
khói sương lãng đãng tuôn về
ôm tình huyền thoại tôi đi tìm người
đường dài thêm mỏi tim tôi
đau trongnỗi nhớ là lời từ ly
kể từ mộng ước xuân thì
thời gian đá tảng thầm thì rong rêu
nẻo về bóng đổ trong chiều
còn chăng hồi ức đôi điều tạ nhau?
(1996)
DƯ ẢNH MÙA
chất ngất mùa xuân ập trở về
trinh nguyên sắc nắng ấm màu quê
giòng sông bịn rịn hơi đông cũ
còn thả sương mờ ẩn bóng tre.
(1996)
CÕI XUÂN TRÀN
nhụy xuân đua nở vô tình
khi không bên đó, thình lình bên đây
mơ màng trẫy hội hương say
tràn trề giọt túa ngất ngây giữa lòng
dáng xuân cũng lắm phiêu bồng
ùa tung hương sắc khắp ngần má môi
nụ xuân khép mở liên hồi
khép vần cíc diễm, khoe mùi đào tân
ai về đường nọ tần ngần
tình xuân bỏng cả đôi vần thơ gieo.
(1996)
GIẤC XUÂN MIÊN
giấc xuân mở lối mơ màng
đào, mai khép mở giữa giòng sơ nguyên
đầu cành thánh thót đỗ quyên
gieo vào đọt nắng đưa triền xuân loang
giai nhân ngủ giữa trưa vàng
từng cơn mộng níu từng cơn mộng về.
(1996)
Ừ EM VỀ
ừø, em về đi em
sương khói phủ quanh mình
không thành lời từ tạ
nhưng là lời trong tim
ừ em về đi em
cho dù anh say mèm
trong tim anh thổn thức
nỗi buốt - làm sao quên?
ừ em về đi thôi
xa nhau giữa mệnh đời
nhưng gần nhau gang tấc
từng giấc mộng ngàn khơi
ừ em về đi em
cùng nỗi nhớ vừa quen
sầu anh còn ở lại
đong đưa cùng con tim
ừ em về đi thôi
cứ để đời lăn trôi
có ngày ta gặp lại
ôm nhau giữa tiếng cười
ừ em về đi em
thăm thẳm đường vào tim
chỉ cần giành một chỗ
trọn đời đã bình yên.
(1997)
TỬU TÌNH
rượu chưa uống sao vội say?
tình tận đó hay là đây
chiều chập choạng trong hồn ai
đời vẫn còn bao lần ngây
rượu vừa rót sao muốn đi?
cứ việc say quên đường về
dù nỗi nhớ dâng đầy mi
đời đã biết bao từ ly
rượu hãy nhấp cho giọng khan
rồi hãy hát tràn cung đàn
đêm vừa xuống xanh hồn ta
môi càng đắng tê lời ca
rượu sao đủ cho tình loang?
say khật khưỡng đi về ngang
ôi giấc mơ bao thời gian
như bóng mây khi tình tan.
(1997)
HỘI NGỘ XUÂN
cúc trắng bên thềm rực nắng xuân
sắc thêu vườn thắm nụ trinh tân
mười năm ly biệt chừng như ngắn
hương tết say tình vui cố nhân.
DUYÊN XUÂN
cười trong nắng ngọc thắm môi đào
hoa cúc rực vàng duyên chớm trao
thiếu nữ phơi xuân trên mộng diễm
hương lòng thoang thoảng nụ tình chao.
XUÂN XA
đã xa từ ấy cánh chim hồng
bay mãi ngàn trùng dặm nhớ mong
rưng rức tơ lòng đàn lỗi nhịp
màu xuân soi quạnh mắt phiêu bồng.
TIỄN XUÂN
một xấp giấy thơm, một tách trà
chén lòng đau đáu mở xuân ra
đưa xuân qua cổng trần gian muộn
hạ bút gieo tình ai với ta?
(1997)
ĐƯỜNG PHỤNG BAY
em chợt đi như đường phụng múa
bay suốt bao năm tháng phiêu bồng
tội thân tôi nửa đời vụng dại
chụp bắt hoài hình bóng mông lung
em chợt về như đường phụng lượn
bao xa xôi đều hóa nên gần
ôm xiết em giữa đời huyên náo
ngỡ như mình chẳng có cách ngăn
em chợt hiện như đường phụng ảo
bao thăng trầm như bóng phù vân
dìu nhau qua đường xưa phố cũ
ngỡ bên em đã suốt trăm năm
rồi em chợt
bay như cánh phụng
xa tận trong sương khói trần gian
tình lạc mất như sau giấc mộng
còn tôi
ca hát khúc phai tàn.
(1997)
TRỌN
đỉ trong nắng tháng năm
chấp chới sóng tình trầm
ùa vào đôi mắt đọng
lồng lộng vạn dư âm
về gặp nhau phút giây
của ngàn chuổi tháng ngày
chừng như ôm đủ trọn
cả nửa đời gió mây.
(1997)
HƯƠNG TÌNH
ôâm em ngủ một giấc vùi
tưởng như chẳng có quãng đời xa nhau
chẳng còn chìm nổi biển dâu
chỉ còn hơi thở vào sâu trong lòng
ôm em ngủ một giấc nồng
bao nhiêu hồi ức quay mòng bên ta
lung linh nở một cành hoa
cửa hồn khép mở hương òa giao hương.
(1997)
XUÂN CỦA CHA
ngõ vắng cha về dưới bóng đa
tình thơ năm cũ vẫn chưa nhòa
màu xuân nở rộ quanh vườn tịnh
ký ức sinh sôi nóng tách trà.
XUÂN CỦA MẸ
xuân nay mẹ lại đến chùa xưa
dốc cũ sườn non bóng trúc đưa
con sáo lưng đồi còn hót vọng
trăm năm dĩ vãng đợi qua bờ.
XUÂN TÍN NỮ
cánh én kêu xuân mấy dặm hồng
mái chùa thức sớm giấc rêu phong
cửa thiền gióng chậm hồi chuông lặng
tín nữ se hương động chút lòng.
XUÂN TỐ NỮ
rưng rức ánh xuân chấp chới thềm
đào hồng, mai trắng trẫy hương riêng
sương đêm bát ngát che mùa lại
tố nữ ôm đàn khảy ngát hiên.
(1997)
ĐÊM ẤY TÔI VỀ
tôi về hun hút
nhẹ hẫng đường khuya
cay trong lồng ngực
tình đã chớm lìa
tôi về nặng trĩu
tim đập vô chừng
phố đêm thăm thẳm
tình trôi mông lung
tôi về qua phố
bóng ngã xa hình
đau trong lồng ngực
tình quá mong manh
tôi về say khướt
môi đắng vị tình
trăng run mây lướt
như tình tan nhanh
tôi về mỏi bước
chập choạng thời gian
hai tay ảo mộng
sập cửa đêm tàn
tôi về hiu hắt
một khối tình đau
một đời lỗi hẹn
sương khói phai màu.
(1997)
NHỚ MỐI DUYÊN ĐẦU
đường mây dòi dõi tháng năm
tình xa xăm đó như gần gụi đây
duyên xưa dầu tựa mây bay
chút tình tri ngộ cùng ai non ngàn
một đêm dưới bóng trăng vàng
so cung đàn cũ nhớ nàng tên Trinh.
(1997)
BỐN MÙA THĂM EM
thăm em vào giữa chiều xuân
nắng loang khắp bãi như cùng thăm theo
bên đường có gió xuân reo
bên trong lòng có trăm điều tê mê
thăm em vào giữa trưa hè
øvườn xanh hương táo giấc quê nồng nàn
ân cần sóng nước hỏi han
sóng bao nhiêu đợt lòng tràn vi vu
thăm em vào giữa đêm thu
bên bờ sương lạnh gió ru ân tình
trên lầu vắng bóng trăng chênh
ngổn ngang tấc dạ nhớ quên mơ mòng
thăm em vào giữa mùa đông
mưa về ngập lối, qua sông đợi đò
đợi em từ thuở còn thơ
thăm em bao lượt lại chờ bao phen
bao giờ mực mới không đen
mây trời không trắng, hoa sen không tàn
tôi về nơi ấy thăm nàng
thảnh thơi đem đóa tình vàng trao duyên.
(1997)
CÒN ĐÓ GIẤC MƠ
giấc mơ còn đó
đau đáu trong hồn
bao nhiêu tan hợp
như mây phiêu bồng
giấc mơ còn đó
cuồn cuộn trong lòng
bao nhiêu chìm nổi
tan vào hư không
giấc mơ còn đó
cung dưỡng nòi tình
bao nhiêu thơ mộng
lãng đãng trong tim
giấc mơ còn đó
óng ả trong đời
bao nhiêu phiền muộn
theo giòng nước trôi
giấc mơ còn đó
như nốt nhạc trầm
chảy vào năm tháng
từng giọt huyền âm
giấc mơ còn đó
trong cuộc đi về
đường dài bước rộng
nẻo đời sum suê.
(1997)
MỘT VÀI
một vài tháng đã tách năm
từng thu quá vãng, từng xuân chia lìa
tôi từng sợi tóc bạc về
mùa xưa hoa phượng đầm đìa mùa nay
trăng tròn trăng khuyết một vài
nhưng em bóng mãi đường bay xuân thì
nhưng rồi tôi ở em đi
bay đi bay mãi cũng về lối xưa
một vài tháng đã tách mùa
nhưng tôi sắp chữ thành thơ si tình
hai bờ xa tắp bóng hình
em và một thuở tân trinh hãy còn.
(1997)
TỪ NGÀY...
trăm ngụm rượu vẫn chưa say
mà say lảo đảo từ ngày yêu em
từ ngày ấy đã thành quen
thấy em là thấy nhẹ tênh cõi hồn.
(1998)
DƯỚI MƯA ĐÊM
tối mù con hẻm quanh co
hai hàng chân bước
vần thơ nổi chìm
sụt sùi mưa gió triền miên
em về khóc đẫm nhân duyên đêm này.
(1998)
VỠ XUÂN
sáng ra ngõ vắng chạm xuân
đầu tường cuối giậu bừng bừng sắc hoa
tay nâng giọt nắng ngọc ngà
chợt nghe xuân nở muộn tà lụa trong.
(1998)
DIỆU CẢM 1
chầm chậm thời gian hé cánh lòng
mở từng năm tháng, nở từng bông
em từng xuân sắc nhang tình cháy
bếp lửa đời ta mấy nhánh sông?
DIỆU CẢM 2
rừng núi chen sương, phố trẫy hoa
ruộng đồng trổ lúa, chợ ôm nhà
quanh đời tôi vẫn say giòng nhạc
hát giữa tinh khôi câu tụng ca.
DIỆU CẢM 3
ngõ chùa lối trúc rợp đường non
thăm thẳm khói nhang xông áo vàng
tín nữ quì hương bên giá trống
tiếng lòng se chảy rộng thiền môn.
(1998)
CÂU THƠ
vầng trăng xanh vừa mọc
trận gió đùa mái tranh
cây đèn dầu vụt tắt
câu thơ mới hình thành
cây bút khoanh một nét
dừng ở giữa thinh không
ngoài vườn vang tiếng ếch
câu thơ rơi ấm lòng.
(1998)
LÚC TRỞ VỀ
hai hàng tre biếc gió vi vu
hoài niệm dọi về trong nắng mơ
chầm chậm tôi đi qua lối cũ
ngày xưa, ồ có những ngày xưa
có những ngày xưa đi với nhau
nắng hồng môi má, tóc xanh màu
cành hoa ngắt vội trong vườn nhỏ
cài giữa tóc nàng dưới bóng cau
có những ngày xưa trên bến sông
con đò bé xíu thả theo giòng
chiếc cần câu nhỏ rung làn nước
tay nắm tay mà lòng hẹn lòng
có những ngày xưa mưa ngập sân
thăm nhau đâu ngại phải xăn quần
che đầu chiếc quạt mo tơi tả
đưa tiễn nàng về ướt cả thân
nàng về khóc ướt cả khăn tay
từ ấy chia ly dã bấy chầy
cứ hẹn với lòng quay trởû lại
nhưng đời trói chặt cặp chân gầy
rồi đời cứ buộc phải đi xa
đi mãi tóc xanh đến tuổi già
năm tháng sói mòn bao ký ức
nhưng tình thơ ấy chẳng phôi pha
chợt nghe năm ấy nàng lìa đời
trong lúc lâm chung chẳng một người
lỗi hẹn bao năm đành lỗi mãi
ngậm ngùi tôi cứ trách lòng tôi
giờ đã bao năm mới trở về
bên giòng sông Cái nước lê thê
một chiều xuân muộn trên cầu vắng
tôi khóc tạ nàng câu lỗi thề.
(1998)
DU THUYỀN ĐÊM XUÂN
đêm phơi mở làn sóng xuân chào khách
thuyền dạt ngang bến nước giục sang đò
len lén mở từng cánh hoa gọi tết
hai bờ giăng ánh lửa ủ hương mơ.
(1998)
TÌNH CHUNG MỘT KHÚC PHIÊU CA
nhớ em từ thuở mới quen
đong đưa con mắt hiện lên chữ gì
từ xưa áo trắng tóc thề
xanh trong màu mắt chỗ vềø mai sau
nhớ em từ dạo biển dâu
tìm nhau mờ mịt giữa cầu phù sinh
đường vào đo âthị lênh đênh
đường ra chiến địa chông chênh bóng người
ai xa ai giữa mệnh đời
nghìn trùng lau lách ôm lời cỏ cây
nhớ em dài tháng đậm ngày
mông lung chút nghĩa trúc mai chưa đền
đời riêng canh cánh tình riêng
bóng chim heo hút mấy miền cô sơn
nhớ người xa tận viễn phương
biết đâu phận cúc mà lường duyên mai?
tóc tơ dù chẳng nên cài
khối tình còn giữ một vài sợi thưa
nhơ ùem mắt hẹnï môi hò
con đường chung bước, câu thơ chung tình
kể từ thơ mộng đăng trình
phôi pha tôi những viễn hành về đâu
hăm lăm năm đứng tựa cầu
vẫn con nước chảy nhạt màu thời gian
mà trong cung điệu chưa tàn
còn nghe ngẫu khúc ngân vang bốn mùa
từ trong xao xuyến bây giờ
nghìn thao thức của cơn mơ hiện về
mọi điều rồi cũng qua đi
đừng đem mộng ảo kết thề châu thân
ba sinh nên nghĩa một lần
vài đêm se tóc ân cần đưa trao
chút duyên dù có phai màu
chút tình còn nặng ngàn câu cho mình
đi về một cõi hư sinh
vinh hoa phú quý như hình khói mây
tưởng chừng nhắm mắt lúc này
bao nhiêu huyễn cảnh chưa đầy cơn mơ
nhớ người từ thuở bao giờ
sóng cồn bão táp đôi bờ chiêm bao
vực đời có mấy chỗ sâu
mà đo oan nghiệt với câu số phần
tình chung xin gởi theo lần
đường dài mịt mịt lúc cần có nhau
mắt mênh mông giữ lấy màu
tình mông mênh để ngày sau gọi về
có ai còn đợi nơi quê
đầu sân gõ gậy xuống tê lòng chiều.
(1998)
CỘI TÌNH
thánh thót tự cội nguồn
từng cơn mưa tình tưới
mát xanh đất linh hồn
những tháng năm chờ đợi
từ hai đầu đại dương
chỉ cách nhau dấu hỏi
đã phân đôi nẻo đường
nhưng ngàn năm tương hội
cội tình bát ngát hương.
(1998)
ĐỌNG
óùng ả thềm xuân hoa ngọc lan
tay nâng chén mộng đẫm trăng vàng
mười năm xa cách còn dư vị
đọng ở đáy lòng hương cố nhân.
(1998)
XUÂN PHONG
gió xuân lay động bức rèm loan
vạt nắng soi nghiêng má ửng hồng
thiếu nữ bên đài gương hé nụ
môi cười tươi nhuận nét xuân phong.
LÃO XUÂN
một vò rượu tết một giò lan
cô tịch chiều xuân vui cảnh nhàn
đầu bạc kề bên hoa cúc trắng
phong trần mấy độ với nhân gian.
XUÂN KHÔNG
giàn hoa trước ngõ đổi màu xuân
ngun ngút nhang trầm xông khói hương
gác vắng nghe mùa lên nhịp chậm
cung đàn rớt khẽ tiếng hư không.
(1998)
TÂM LƯU
vẫn còn những lúc hoàng hôn
dặm hồng le lói ánh dương đi về
đường dài con mắt lê thê
héo mòn tâm tưởng câu thề vội phai
vẫn còn những lúc ban mai
trái tim se lạnh nhớ ai nghìn trùng
giọt tình rớt chảy thành sông
tôi tuôn chảy đến mênh mông đợi người.
(1998)
BÌNH YÊN
mây trời biến đổi đụn thành tơ
lưỡi sóng liên miên liếm láp bờ
khách trọ đến đi lưu cát bụi
ngoài hiên con sáo hót kêu trưa.
(1998)
TỰ NHIÊN
nắng trưa hầm hập mái tôn cong
rảnh nước quanh co chảy giữa giòng
đứa bé bâng quơ khều xác lá
dưới tàng cây khế mới đơm bông.
(1998)
HOA
chiếc cầu đã nhỏ lại chông chênh
làm khó con đường dẫn đến em
một sớm cầm nhành hoa ghé tặng
cầu rung, gió thổi, hoa đành quên.
(1998)
CÂY CẦU XƯA
soi bóng bên giòng nước lững lờ
tháng năm bình thản giữa đôi bờ
thân cầu rêu bám, đôi lằn nứt
qua lại bao người vẫn hững hờ.
(1998)
CẢNH ĐỜI
phố chiều nhộn nhịp bước chân
đầy trong hơi thở hương xuân đầu mùa
bên kia kênh rạch đục lờ
con đò lở lói xuôi bờ kiếm ăn.
(1998)
SƯƠNG
thuyền chài một chiếc ra khơi
triền sương mỏng lộ chân trời đàng đông
rừng đàng tây gió bấc lồng
cỏ cây chơm chởm sắc rừng tải sương
đằng em sương xuống ướt vườn
trang thơ sương khói lên nguồn đằng tôi.
(1999)
TRĂNG
gió lùa xác lá trải đầy sân
bảng lãng không trung mây trắng ngần
cô tịch chiều xuân trên gác nhỏ
em rung đàn nguyệt dưới trăng tân.
(1999)
LỜI XUÂN
lời kinh cầu nguyện lúc thu không
vang giữa nhân gian khúc nhạc lòng
trời đất giao hòa xuân mở hội
hồi chuông từ ái gọi mênh mông.
VỀ NẺO CŨ
đường mây thăm thẳm cuối trời xa
triền sóng nhấp nhô dợn bóng tà
bẻ lái đưa tàu về nẻo cũ
hơi xuân vừa động chút âm ba.
THUYỀN VỀ BẾN XUÂN
sóng biển gieo xuân mấy dặm hồng
thuyền về bến cũ lúc tàn đông
én kêu xuân giữa cung trời thẳm
đàn khảy tình tang khúc nhạc lòng.
XUÂN THIỀN
trời giao đất hợp xuân vô chừng
sâu thẳm tàn đêm thắp ngọn lòng
thế giới cháy soi hương diệu cảm
thiền sư xòe mộng
tiếng chuông trong.
(1999)
TỊCH LIÊU
gió đập vào cánh cửa
con bướm đêm bay quần
ở đàng sau đốm lửa
đôi mắt ai trầm ngâm
khói xanh mờ ảo tỏa
tíc tắc đồng hồ kêu
ngoài kia vang tiếng dế
đêm trường ai quạnh hiu.
(1999)
SÔNG ĐÊM
đầu sông cuối bãi man man
hơi thu lạnh đẫm trăng ngàn
một chiếc thuyền câu ngược nước
bơi trong đêm mờ tơ vàng
đàn ai trong thôn vọng về
róc rách mái chèo khua chậm
chân mây bầu trời lê thê
đêm thu chèo theo giòng sông
làng thôn ẩn hiện chập chờn
sóng nước mây trời làm bạn
reo vui sinh ca say lòng.
(1999)
XUÂN REO
cung trời thấm nhẹ sắc hồng
hắt từng cơn gió qua song hôn hoàng
bình hoa nở rực cúc vàng
tóc huyền buông xuống hàng hàng xuân reo.
(1999)
NGÀY VẮNG EM
ngày vắng em như vườn vắng hoa
như mai sớm vắng nắng thêm lòa
cà phê thêm đắng, trà thêm nhạt
bình rượu bỏ quên ở góc nhà.
CHƠI VƠI
gió hát qua cây đổ xuống chiều
trên thềm hương cũ đọng màu rêu
có người thiễu nữ ngồi se tóc
bên cửa thời gian mộng dập dìu.
(1999)
MÙI GIÓ
cái mùi của gió lênh đênh
bay trên không, đọng quanh thềm trăng thâu
tan nhanh trong sữa hoa ngâu
chậm loang ra tận lời cầu kinh mai
cái mùi của gió thật dài
đậm hương biển cả lại đầy hương non
cái mùi của gió thật dòn
sâu trong nhân thế mặn nồng tỏa bay.
(2000)
À ƠI VÍ DẦU
như người có trở lại đây
lối vào vườn vẫn đôi cây si chờ
vẫn xanh dâm bụt quanh bờ
vẫn còn dành chiếc võng đưa sau hè
như ngươi có trở lại quê
lối đi vẫn rợp bóng tre nhịp nhàng
bến xưa vẫn chuyến đò ngang
cho dù tình đã muộn màng cách sông
như người trở lại hay khôngl
xa thì gang tấc mà gần mông mênh
tấc lòng nho nhỏ làm tin
dưới cầu nước chảy lênh đênh mặc dầu.
(2000)
HỒI VỌNG
bao mùa mưa nắng ươm mơ
thời gian sợi khói thờ ơ nhuộm màu
tóc xanh chừ đã bạc đầu
vườn chiều nghe vọng tiếng chào thanh xuân.
(2000)
THÂM TẠ EM
đền ơn em một cái hôn
hôn trời hôn đất hôn luôn cuộc đời
đền ơn em một nụ cười
dịu lòng sau những đầy vơi ê chề
đền ơn em một câu thề
mỗi khi đi sớm về khuya tảo tần
đền ơn em một ánh trăng
siêng lòng sửa túi nâng khăn bấy chầy
đền ơn em một áng mây
chén cơm manh áo hàng ngày lo toan
đền ơn em một cung đàn
nuôi tình đạm bạc không màng vinh hoa
đền ơn em một lời ca
nhọc nhằn tân khổ bôn ba chợ đời
đền ơn em một bầu trời
đắng cay san sẻ, ngọt bùi chắt chiu
đền ơn em một cánh diều
tinh mơ đan mộng, sẩm chiều dệt mơ
đền ơn em một bài thơ
đi về chung lối bốn mùa nhân gian.
(2000)
TÂM ẢNH
đường viễn xứ còn dài cơn đại mộng
ngõ quê nhà em ngả bóng chiều xưa
trên bến vắng con thuyền im đợi sóng
ngồi ngắm mây tôi viết nhạc lên mùa
ngày nối tháng theo năm đi chẳng đợi
giờ phút trôi tôi níu nắm tim mình
trong lòng biển một con sò sám hối
ôm khối tình cát đá hỏi vô biên
đường mây trắng vẫn dài ra bến lạ
góc rừng sâu chim chóc nấp nghe mưa
về phương ấy em nuôi tình chớm rả
tận phương đây tôi nấp bến nuôi bờ
biển bát ngát ngữa mình ôm gió hạ
tàu dừa xanh lất phất quạt nắng chiều
trong ánh mắt mông mênh tình tri ngộ
cuộc tình xa cùng giấc mộng rong rêu
trận gió trưa theo tôi qua phố nhỏ
đèn theo em thắp rực cõi phồn hoa
trưa bên này đang là đêm bên đó
rất gần tôi bông cúc trắng ngàn xa
em là bóng chim trời bay lãng đãng
tôi cội già trên vách đứng trơ vơ
trong giây phút tôi hóa thân thành gió
đuổi theo chim, gốc rể bật xa bờ
đi mới được nửa đường tôi chùn bước
lệ xuống tim và óc túa mồ hôi
em huyền thoại mây ngàn bay lướt thướt
cõi tình xưa tô điểm áo xiêm đời
con đường cũ bây giờ đi trở lại
sống bên nhau những giờ khắc ân cần
đường mây rộng cánh chim bay vừa mỏi
bầu trời cao và trùng điệp dư âm
vui tương ngộ mà môi cười tư lự
xiết tay nhau giữa dự cảm hoàng hôn
bóng mây lướt trên trùng dương dậy sóng
hai bờ xa trong sương khói dập dồn
đêm phố thị những sắc màu xiêu đổ
góc rừng im tiếng suối chảy thanh bình
giữa trần gian em nghìn trùng đâu đó
một chút tôi trong tâm ảnh mông mênh
ly rượu cạn, bàn tay giơ lóng cóng
vần thơ xuân, giọng hát đợi cung đàn
người muôn thuở về đây rơi tiếng động
thanh âm trầm rung suốt cõi nhân gian
tôi chập choạng về bên này bến đỗ
tóc râu khô hong trận gió bao mùa
em ẩn hiện chập chờn cơn mộng úa
đường chim bay bay mải giấc tình xưa
đỉnh hồi ức phủ ngàn sương lỗ đỗ
rừng thời gian con sáo nhỏ quay về
tàng cổ thụ đã bao lần thay tổ
một lần đau là vời vợi môi tê
xưa áo trắng những chiều tà quấn quít
buổi tan trường môi mắt gởi niềm tin
anh lạc em giữa vòng đời mỏi mệt
cả trăm năm chưa dứt cuộc đi tìm
mây chồng chất một lần mưa trút hạt
hoa say hương bao thuở bướm say cùng
trong ánh mắt là cuộc đời phiêu dạt
trong vòng tay là tình sử mênh mông
đèo rồi dốc đường quanh co dặm lữ
tiếng chim kêu thê thiết đỉnh chiêm bao
tôi tẩn mẩn ngồi soạn chồng thư cũ
vó ngựa lăn long lốc, giọt tình trào
mùa hoa phượng anh đi tìm hoa cúc
bóng nhện sa đầu cửa nắng sa chiều
cuộc tình đầy dù hình xa bóng khuất
ấm yêu thương từng giấc ngủ cô liêu
tôi đi lại trên lối mòn ngõ chật
sẩy bước chân giữa khói nhạt sương tàn
tôi ca hát khúc tình ca bát ngát
giòng nhạc say luân vũ khắp trần gian
xuân còn đợi bên này đông mới chớm
hạ vừa nồng khi bên đó sang thu
mùa trần thế em đi hoài có gặp
nửa mảnh hồn lưu lạc giữa sa mù?
trời cao rộng chim bay tìm chốn đậu
mây cũng bay mà chẳng kiếm tìm chi
em ảo ảnh một đời tan rất nhẹ
giữa cơn mơ tôi mở một lối về.
(2000)