THUỞ HỒNG HOANG

Vĩnh Hảo

 

(Heaven and Earth - Gretchen Kelly)

 

Hai ngàn hay hai chục ngàn năm sau cũng tờ tợ như nhau thôi. Muốn nói hai ngàn cũng được mà muốn nói hai chục ngàn cũng thế. Bởi v́ thời gian lúc ấy rút lại chứ không phải như bây giờ. Cách tính thời gian theo kim đồng hồ không c̣n dùng được nữa mà được ghi bằng những kư hiệu, biến đổi thật nhanh từ bộ năo, phát sóng ra ngoài qua tia mắt, muốn thấy th́ lập tức thấy, muốn không th́ nó không.

Thế giới lúc ấy bị phá hủy tan hoang, xơ xác, chẳng phải v́ thiên tai hay đại họa ǵ của thần linh giáng xuống. Chỉ đơn giản là do con người với những ảo vọng quá tải của nó. Những ảo vọng ấy khi chưa thực hiện được, sẽ làm cho người mang nó nhấp nhổm như bị động kinh; mà nếu thực hiện được th́ góp phần tăng thêm sự hỗn loạn cho trái đất (những cụm từ thế giới, quốc tế, quốc gia... lúc ấy không c̣n nữa). Mỗi thứ ảo vọng, cứ lần lượt t́m cho nó một cách thế để hiện hữu thành h́nh hài cụ thể. Cứ vậy, trái đất càng lúc càng chật chội hơn. Đi ra đi vào chỉ đụng toàn là những ảo vọng. Cái hư tương tranh tương tồn với cái thực, thét rồi chẳng c̣n phân biệt đâu là cái thực nữa. Có cái tưởng là giả, té ra là thực; ngược lại, có cái tưởng là thực, hóa ra là giả. Cơi ǵ mà kỳ cục, ngột ngạt, khó chịu quá! Chẳng c̣n chút thảnh thơi thoải mái nào. Hóa điên được lúc ấy th́ cũng đỡ; đàng này, không điên được mới chết ngắt! Mà khi một cái đầu không điên hẳn, nó lại tiếp tục sinh ra nhiều ảo vọng khác. Cứ đối diện, gặp gỡ một thứ ảo vọng nào đó của ai, là đầu óc lại nặn đẻ ra ngay một ảo vọng khác để pḥng ngừa, hoặc đối kháng lại. Một vài gă được điên thật-hoặc chỉ mới ở chỗ mấp mé của trạng thái điên liền cố ư điên luôn-mang cái máy liên lạc nhỏ xíu như cây bút máy-cũng vừa là cây súng bắn tia hồng quang (laser) cực mạnh-cứ gặp thứ ǵ là bắn đại, bắn bừa thứ ấy, để cho tâm trí được thoải mái, khỏi cần phải suy nghĩ, khỏi cần phải sáng tạo thêm ảo vọng. Cái chiêu đó có vẻ hữu hiệu trong nhiều trường hợp, v́ tia hồng quang (hay kích quang) ở thời ấy mà nhắm tới đâu th́ bộc phá tan tành đến đó. Thế là, cơi đất hỗn loạn. Bốn phương tám phía khói lửa mịt mùng. Những tiếng nổ long trời lở đất liên tục phát ra, lúc chỗ này lúc chỗ kia, lúc ở mọi nơi như cùng hẹn, bùng lên một tiếng rung rinh cả hành tinh nóng bức.

Đừng tưởng lúc ấy sẽ có những ông già bà lăo chạy ra chạy vô nhốn nháo đâu nhé. Thuở ấy không làm ǵ có cái chữ “già” hay chữ “bệnh” đâu. Chỉ có “sanh” và “chết” thôi. Trước đó 100 năm th́ tuổi thọ trung b́nh của con người đă là 180 và cao nhất là 220-nhờ đă trải qua nhiều thế hệ biết chọn và cấy những căn bào tốt (nên nhớ là tính theo thời gian của chúng ta thời nay th́ nhân 100 lên, tức là khoảng 18 đến 22 ngàn năm). Thể chất con người thời kỳ ấy hoàn toàn không có tật bệnh. Con người không bao giờ ho, sổ mũi, chảy nước mắt, ứa nước dăi, ngáp, hắt hơi (thứ sau là thứ mà các thế hệ tiền bối của họ-nhất là phái nam-rất khoái!). Cũng chẳng có đi đại tiện tiểu tiện ǵ cả (hai thứ này cũng thuộc loại khoái của tiền nhân, nhưng đối với họ th́ mất thời giờ lắm nên giản lược đi). Máu, mủ, đàm, dăi... mọi thứ chất lỏng trong cơ thể, cũng đều được tiết giảm. Nên nhớ là trước đó 150 năm, người ta đă biết cách làm cho cơ thể tự sinh trưởng mà không cần ẩm thực; và họ cũng đă cắt giảm bớt những bộ phận xét thấy thừa thăi nơi cơ thể, cho nên, hậu môn và bộ phận sinh dục, hệ thống bài tiết không c̣n nữa. Thế họ ân ái thế nào để có con đấy à? Ôi dào, chuyện đó thực đơn giản. Họ chỉ nh́n qua nh́n lại với nhau với t́nh ư dâm dục hừng hực th́ tự dưng thụ thai thôi (nhưng sự hừng hực này cũng hiếm hoi lắm). C̣n họ sinh đẻ thế nào ư? Ờ, th́ muốn chỗ nào lại chẳng được! Em bé-có  khi từ trong bụng mẹ được lôi ra, có khi lại từ nơi cái hông của cha mà ra đời, có khi lại từ một cái ống nghiệm hay một cái hũ chứa phôi bào trong nhà mà hầu như ai cũng có-vừa chạm chân tới đất đă chạy ra đường ngó người khác bay lượn trên trời. Thời ấy họ bay, chính thân xác họ bay như những thiên thần chứ chẳng cần máy bay hay xe bay đâu. Thân thể họ nhẹ (người nặng nhất chừng mười mấy kí-lô, nhẹ nhất từ tám kí-lô), lại thêm tư tưởng và ư chí của họ rất mạnh, thế là họ bay.

Con người lúc ấy sạch sẽ lắm nên chẳng cần tắm. Thay v́ tắm, trong mỗi nhà đều có cái máy thay tế bào giống như một cái ḥm kiếng để đứng. Bước vào đóng cửa lại, bấm nút một cái, huưt huưt huưt, tế bào chết bị hút vào máy, xịt xịt xịt, tế bào mới đưa vào người theo lỗ chân lông. Vậy là xong. Giống như là đi tắm hơi mới ra. Sạch sẽ, tươi mát.

Cũng cần phải nói thêm rằng loài người lúc ấy ai cũng là khoa học gia cả. Họ thông minh kinh khủng. Nhưng đó là cái thông minh của sự phong phú dữ kiện nhờ chương tŕnh ghi nhớ tập thể chứ không phải do suy tư. Có nghĩa rằng, hầu hết những ǵ người này biết th́ tất cả những người khác đều biết. Kiến thức th́ giống nhau, chỉ c̣n phần cảm giác (rất mơ hồ, thoạt có thoạt không) của mỗi người th́ mới có sự sai biệt và riêng tư. Về tính chất, cách suy nghĩ của họ không giống như là cách suy nghĩ của chúng ta hôm nay. Trong mỗi ư niệm của họ đều có sự cấu thành và tác động từ những ư niệm đồng thời khác của những người chung quanh. Không có cái suy nghĩ độc lập. Ngay cả cái gọi là 'sáng tạo' cũng không hẳn là sáng tạo độc lập nữa-nó luôn luôn được h́nh thành bởi sự phản ứng đối với những ư niệm và tư tưởng sáng tạo khác. Từ ư niệm đi đến hành động của họ, chỉ trải qua một khoảnh khắc rất nhanh. Những ǵ con người tác tạo lúc ấy đều là những hành động đột biến phát sinh từ những suy nghĩ cũng có tính cách đột biến. Bao nhiêu kiến thức để lại của mấy ngàn năm trước, họ có khả năng thừa hưởng đầy đủ nhưng họ thấy không cần thiết nên cứ mỗi hai năm họ lại cập nhật kiến thức mới, hủy bỏ bớt những kiến thức cũ. Sự cập nhật hóa các kiến thức (bao gồm cả luật lệ xă hội đương thời) được thực hiện đồng loạt chỉ qua một vài phút, bởi ủy ban đời sống, vào giờ nghỉ ngơi nhất định của mọi người (xin lưu ư, chẳng có ngủ đâu, chỉ nghỉ ngơi để sạt thêm năng lượng cho cơ thể thôi).

Chính v́ mỗi người lúc ấy là mỗi khoa học gia chẳng cần trường lớp nên tụ năm tụ ba chia thành nhiều trường phái, căi lộn rồi bắn giết nhau loạn xạ. Căi lộn những chuyện đâu đâu. Choảng nhau. Chết. Chết nhiều lắm. Nhưng cũng do tính cách đồng bộ, tương quan chặt chẽ giữa từng cá nhân với nhau ngay trong tư tưởng, nên họ không sợ chết. Ư niệm về bản ngă đối với họ rất mơ hồ. Họ sinh ra và chết đi một cách đơn giản. Nhiều lư do để bị người khác tiêu hủy ḿnh, mà chính ḿnh muốn chết th́ cũng chết rất dễ. Mà chuyện quan hệ t́nh dục, sinh sản hay truyền giống vốn không phải là điều đem lại nhiều hứng thú cho họ, trong khi khuynh hướng cách mạng, t́m mới, sáng tạo (cái ḿnh thích) và hủy diệt (cái ḿnh không thích) th́ rất mạnh; thế nên dân cư trên hành tinh càng lúc càng trở nên thưa thớt.

Không có biên giới quốc gia. Không có ngôn ngữ và chữ viết địa phương. Người ta chỉ nói hoặc liên lạc với nhau bằng kư hiệu điện tử, hoặc đoán biết nhau bằng tia mắt. Con người lúc ấy sinh ra, lớn lên như thổi, bảy tuổi đă biết yêu, tám tuổi rưỡi đă biết ân ái, chín tuổi miệt mài với t́nh gia đ́nh, mười tuổi đă sớm mỏi mệt chuyện chăn gối (à quên, lúc đó họ không c̣n giường nệm chăn gối chi đâu, chỉ có cặp kiếng điện tử mang vào, che bớt tầm nh́n đôi mắt để dễ tập trung, vậy thôi), thích bay ḷng ṿng trên không để chiến đấu và thi thố óc sáng tạo cho đến khi nào bị một đối thủ nào đó bắn hạ. Cho nên, xét về sức khỏe, họ có khả năng sống đến 220 tuổi (th́ ao ước được chết v́ không c̣n đủ sức chịu đựng thế giới chán ngắt), nhưng cơ hội cho họ sống lâu giữa một thế giới hỗn loạn th́ hầu như chẳng có. Đến giai đoạn cực loạn th́ chẳng mấy ai sống qua 18 tuổi (mười tám tuổi, chẳng phải nói lộn đâu, số một và số tám đấy bạn ạ). Từ mười tuổi đă lên đường đánh giặc lung tung suốt ngày suốt đêm trên trời rồi th́ sống làm sao quá tám năm được!

Đấy, như thế đấy. Con người thay quyền tạo hóa, vẽ kiểu, tŕnh bày cơi sống theo sở thích và nhu cầu của nó. Bộ óc và kỹ thuật cực kỳ thần thông của họ-những chữ tối tân, hiện đại, hậu hiện đại, hậu hậu hiện đại, tân thời, tinh vi, tinh xảo... không c̣n khả năng diễn tả nổi-nhanh chóng biến hành tinh này thành một cơi sống khác, có vẻ như không c̣n lưu lại kỷ niệm sâu đậm nào của tổ tiên, cha ông họ. Cái ǵ cũng có vẻ mơ hồ, không thực. Ngay cả những bộ phận trên cơ thể của họ cũng mang cái dáng vẻ của người máy nhân tạo, một cấu trúc phơi trần lộ liễu tính cách lắp ráp, nối kết. Con người lúc ấy là một h́nh thể được rút gọn, giản lược đến mức tối đa. May ra th́ họ vẫn c̣n giữ lại cái h́nh dáng con người với cái đầu nằm ở trên, nối với ḿnh và tứ chi qua cái cổ. Chẳng giữ được cái sườn cốt lơi đó th́ đố ai mà c̣n gọi họ được là con người.

Ở thời kỳ ấy, họ cũng không cần đến tôn giáo hay bất cứ thứ triết thuyết, học thuyết đạo đức nào cả. Họ không cần bởi chính mỗi cá nhân họ đều có thể tự điều hướng tất cả những hành xử của ḿnh theo cái khung qui tắc đă được chương tŕnh hóa. (Một cái chip điện tử tóm thâu tất cả những luật tắc và đạo đức nền tảng của đời sống được gắn vào đầu của mỗi người khi họ mới sinh ra và được công nhận như là một phần tử của hành tinh). Nhờ cái chip điện tử đó, mỗi người tự biết điều ǵ nên làm và không nên làm đối với tự thân cũng như đối với tha nhân. Hễ dự tính làm điều ǵ sai trái, ngược với ước lệ và tập quán chung của hành tinh th́ tự dưng nơi bộ năo của họ phát ra tín hiệu cho biết điều đó không nên làm. Nếu cố ư làm th́ hệ thống báo động trong năo bộ của họ rung động rất mạnh, rất căng thẳng, sẽ phát sóng ra ngoài khiến người khác có thể biết được mà né tránh hoặc xúm lại kềm chế hay hủy diệt ḿnh. Nếu không ai biết được lúc ấy th́ sự trừng phạt chỉ là một chút căng thẳng trong năo, rồi thôi. Đó là lư do mà tội ác và bao điều phi lư cứ diễn ra trong từng khoảnh khắc.

Đă có những người tập họp lại với nhau, mưu t́m phương thức khống chế tội ác nhưng vô phương. Một khi cái giả và cái thực đă ḥa trộn với nhau nhập nhằng bất phân như thế, th́ vấn đề kiểm soát thiện-ác, tốt-xấu cũng khó mà thực hiện được.

Như thế đó, chính trong cái bối cảnh chẳng c̣n chút không khí nhẹ nhàng thoải mái cho người ta hít ngửi, có một cặp trai gái do một chuyến công tác mà c̣n sót lại với nhiều ấn tượng thô kệch của đời sống con người quá khứ. Chẳng phải họ cố t́nh tách ra khỏi cái thế giới hỗn loạn kia đâu. Họ chỉ thi hành sứ mệnh của họ thôi, nhưng rồi họ tồn tại, và thay đổi theo chiều thoái hóa.

Số là khoảng 200 năm trước đó, một nhóm người t́m cách tách riêng, tập trung tại một vùng rừng núi c̣n tương đối khá rậm rịt. Tại đây, họ xây một thành phố nằm sâu trong ḷng núi, sinh sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Họ chỉ ra ngoài khi cần thiết. Thường th́ chỉ những người được tin tưởng giao phó trách nhiệm mới được ra ngoài, c̣n mọi người hầu như đều cấm túc trong ḷng núi. Cuộc sống trong ḷng núi tương đối thanh thản, ít biến động.

Ngoài mục đích cách ly với xă hội bất ổn hiện tại, họ c̣n có ư hướng t́m cách khôi phục lại một số giá trị truyền thống của tổ tiên mà họ hi vọng là sẽ mang lại một vài ư nghĩa nào đó cho cuộc sống hiện tại. Để thực hiện điều này, họ lén lút tái tạo chiếc máy thời gian (máy này đă bị cấm chế tạo và sử dụng từ 400 năm trước đó v́ một số người được đưa đi nghiên cứu quá khứ đă trốn luôn không quay trở lại), đẩy một cặp nam nữ-nam tên A, nữ tên E-là hai người trẻ nhất trong nhóm đi lùi vào quá khứ, ghi nhận các dữ kiện quan trọng và yếu tố đặc thù của nền văn hóa tổ tiên.

Chuyến đầu tiên, cặp nam nữ này rời khỏi nhóm của họ khoảng bảy tháng, nhưng đối với đời sống quá khứ, họ đă đi ṿng quanh thế giới gần 60 năm, thu thập khá nhiều dữ kiện quan trọng của đời sống loài người cách xa họ cả ngàn năm (tính theo thời gian b́nh thường của chúng ta). Trở về lại hang núi, họ lần lượt tŕnh bày những điều mắt thấy tai nghe cho hội đồng lănh đạo và một ủy ban đặc trách nghiên cứu về nguồn gốc tổ tiên. Họ tŕnh bày và trao đổi với nhau bằng các kư hiệu, diễn dịch ra ngôn ngữ chúng ta như sau.

“Thưa các bô lăo, chúng tôi xin đúc kết vài điểm then chốt nhất trong vô số điều lạ lùng trong đời quá khứ của tiền nhân chúng ta... Phải nói rằng, tiền nhân chúng ta rất ư tội nghiệp. Họ sống khổ cực lắm. Tóm tắt có năm điểm nổi bật khiến đời sống họ khổ sở và tốn kém rất nhiều thời giờ là ngủ nghỉ, ăn uống, làm tiền, ham danh và yêu đương. Thứ nhất, trong khi chúng ta không hề ngủ, th́ tiền nhân họ phải ngủ trung b́nh là 8 giờ đồng hồ; không ngủ th́ không được. Họ không nghỉ ngơi chút xíu đâu mà là ngủ, ngủ suốt cho tới khi mặt trời sắp mọc. Khi ngủ, đầu óc của họ hoàn toàn buông xả, không làm việc, hoàn toàn mất ư thức, chẳng biết ǵ xảy ra chung quanh, trông như là người chết ấy. Người nào bị chứng mất ngủ th́ coi như là bệnh hoạn, phải đi bác sĩ, xin thuốc uống. Ngủ đủ giấc th́ thấy tươi tắn, khỏe khoắn. Mà giấc ngủ dường như đem lại cho họ niềm hạnh phúc lắm vậy, cho nên họ ham ngủ và chịu mất thời giờ v́ nó. Thứ hai, để phát triển và nuôi dưỡng cơ thể, mỗi ngày họ phải ăn uống các loại thực phẩm từ thực vật cho đến động vật-ôi chao, giết động vật khác để ăn đấy quí vị ạ! Từ lâu đời, họ đă tạo ra thói quen ăn uống rồi càng lúc càng chế biến ra đủ loại thức ăn cầu kỳ, kiểu cọ, rườm rà... một cách phi lư. Cuối cùng, thức ăn  không phải chỉ để nuôi dưỡng cơ thể mà để phục vụ vị giác. Chỉ v́ đáp ứng cái vị giác mà họ phải chịu tốn kém công sức, tiền bạc, thời giờ. Ôi, thật là buồn cười. Hậc hậc... chưa hết đâu nhé, có một thời, ở một vùng đó, con người bị mập ph́ ra v́ ăn nhiều chất bổ dưỡng, đến nỗi không đi đứng ǵ được nữa, phải nằm ́ một chỗ. Một số người khác thấy vậy sợ quá phải lo nhịn ăn uống trở thành ốm tong ốm teo, cũng nằm ́ một chỗ chờ chết. Chung qui cũng chỉ v́ chuyện ăn uống ấy thôi quí vị ạ. Thứ ba, muốn có một nơi để ở yên mà ngủ nghỉ ngon giấc cũng như những bữa ăn ngon lành sướng miệng th́ người ta phải làm việc để kiếm tiền. Làm việc có nhiều cách, không làm sao kể hết. Tựu trung th́ lấy kiến thức, kinh nghiệm, sáng kiến, thời giờ, tài năng, vật sản... của ḿnh ra để đánh đổi lấy những đồng tiền. Những đồng tiền ấy ban đầu là biểu vật để trao đổi hàng hóa, dần dần nó trở nên quan trọng và chi phối toàn bộ đời sống vật chất của con người. Nhiều người đánh giết nhau hoặc yêu, hoặc ghét nhau, cũng chỉ v́ đồng tiền và những sản vật. Mà kỳ thực, đồng tiền chỉ là những tờ giấy màu xanh, màu đỏ thôi, thưa quí vị. Đó là 3 yếu tố về mặt vật chất. Đến cái thứ tư, thuộc về tinh thần, là cái cũng làm khổ tiền nhân chúng ta khủng khiếp lắm, nhất là vào thời kỳ gọi là hậu-hậu-hựu-hậu-hậu-hiện-đại (tức là thời kỳ tiền-cách-mạng-thân-xác); đó là cái danh, h́ h́, chắc quí vị không tưởng tượng ra nổi phải không? Xin thưa, danh là cái tên, cái hiệu đặt cho mỗi người đấy ạ. Chúng ta cũng có những kư hiệu để phân biệt từng cá nhân với nhau, nhưng đối với thời đại của tiền nhân th́ kư hiệu của chúng ta không thể gọi là 'danh' được; bởi v́ 'danh' của tiền nhân là một cái ǵ có vẻ thiêng liêng, quan trọng, giống như là bảo vật, bất khả xâm phạm, bất khả xúc phạm...”

“Hậy, khó hiểu quá! Chỉ là một cái hiệu, một tiếng gọi thôi, có ǵ mà thiêng liêng với bất khả xâm phạm chứ!” một ông trong hội đồng khó chịu, lên tiếng.

“Vậy mới nói!” anh A hóm hĩnh tiếp. “Cái danh đó được đặt bởi cha mẹ của mỗi người từ khi mới sanh ra. Cái danh lớn dần theo tuổi tác của mỗi người và gắn chặt vào con người đó đến nỗi xúc phạm đến cái danh chính là xúc phạm đến họ. Ôi, các ngài không biết đâu, vào thời đó, nếu người ta vô cớ bị người khác đấm một cái đau điếng th́ trong ṿng cao lắm là một giờ đồng hồ, họ sẽ bỏ qua ngay; nhưng lỡ mà lấy cái danh của họ ra mà... đấm, mà đá, mà lăng nhục, chửi bới, nguyền rủa... th́ họ sẽ ăn ngủ không yên suốt đời đấy ạ!”

“Lạ lùng thật! Làm sao có chuyện đó được nhỉ? Làm sao mà giữa cái danh và cái thực lại gắn liền với nhau như thế!” ông trưởng ủy ban nghiên cứu lên tiếng. “Thế sao họ chẳng chịu cắt bỏ cái danh đi, coi như không có nó, th́ có phải là thảnh thơi không! Khỏi phải lo sợ bị xúc phạm!”

“Không phải chỉ là chuyện xúc phạm đâu, thưa ngài. Ngược lại, tâng bốc và ngợi khen cái danh th́ cũng chính là đề cao con người ấy khiến người ta cũng sẽ được sung sướng, quên ăn bỏ ngủ, và niềm hạnh phúc này cũng có thể ảnh hưởng cả đời đấy thưa quí ngài. Chưa hết đâu, ôi dào, ban đầu cái danh chỉ dùng để phân biệt, càng về sau, nó càng rườm rà hơn và chi phối thật nặng vào đời sống con người; đến nỗi nó c̣n kéo theo những cái gọi là chức vụ, vị thế, phẩm hàm, giai cấp, chủng loại... nữa kia. Có một thời, tiền nhân chúng ta không c̣n thiết tha chuyện ngủ nghỉ, ăn uống, tiền bạc, vật chất... ǵ nữa, mà chỉ thích thú say sưa với sự nêu danh tính và chức vụ của ḿnh giữa đám đông. Người nào có tên và chức vụ càng dài th́ càng được trọng vọng. Đến nỗi trong những lúc nhóm họp, người ta phải tốn hơn nửa thời gian để nêu cho hết những danh tính và địa vị. Mà cái việc nêu danh này càng lúc càng trở nên một nghiệp vụ đ̣i hỏi sự chuẩn xác cũng như sự tinh tế về tâm lư để làm vui ḷng mọi người. Nêu tên ai mà thiếu mất một chức vụ đi kèm của họ th́ ắt là có chiến tranh xảy ra đấy thưa quí ngài.”

“Ôi thôi, phiền quá, nghe chán ngắt,” ông hội đồng đứng dậy xua tay, “thôi đừng nói cái chuyện tào lao đó nữa làm tao tức cả ruột đây nè. Tự dưng đặt ra cái tên để rồi khổ sở với nó suốt đời! Ông bà chúng ta thật là... u mê hết sức vậy đó. Thôi, dẹp cái điều thứ tư đó đi, qua điều thứ năm coi bộ hấp dẫn hơn à.”

“Thưa vâng, điều thứ năm, phải rồi, rất hấp dẫn, đó là t́nh yêu, hay đúng hơn là yêu đương, rất phổ cập trong suốt mấy ngàn năm của quá khứ, được ghi lại rất nhiều trong sách, báo, phim ảnh... mà vẫn không làm sao cắt nghĩa được một cách đầy đủ chính xác.”

“Khoan, xin ngắt lời, sách, báo, phim ảnh... là sao?” ông ủy viên nói.

“À quên nữa, sách báo là những xấp giấy đóng thành tập như vầy, ghi chép những kinh nghiệm, những suy nghĩ cũng như những biến cố xảy ra trong đời sống ở khắp nơi. Tội nghiệp! Họ muốn hiểu biết nhiều th́ phải lo đọc nhiều; không đọc th́ không biết. Cho nên kiến thức của họ rất là giới hạn. Người trẻ phải đến trường để ghi nhận những hiểu biết của người đi trước. Cái học đó giúp cho họ có được việc làm ở các công sở, hăng xưởng, tiệm... C̣n phim đấy à?... th́ là những câu chuyện do một nhóm người giả đặt ra, làm bộ giống như thật, thu h́nh rồi chiếu lại cho mọi người xem ấy mà. Vậy mà người ta cũng hồi hộp, cũng xúc động, cũng cười, cũng khóc đấy ạ. Ha ha. Thấy cũng lạ. Họ biết đó là giả nhưng họ vẫn đưa cảm giác của họ theo phim. Đó là một cách giải trí của họ. Chiếm khá nhiều thời giờ trước khi đi ngủ...”

“Thôi, thôi, đi lạc đề rồi,” ông hội đồng lại xen vào, “đang nói chuyện t́nh yêu tự dưng nhảy qua sách báo phim ảnh là sao! Trở lại lập tức, xin hỏi, có phải t́nh yêu cô cậu muốn nói ở đây là... cái việc thông đồng dục lạc với nhau qua tia mắt giống như chúng ta đấy à?”

“Không đơn giản như vậy đâu... Ưm, có thể nói là về mặt t́nh yêu, họ có cái ǵ đó có vẻ phong phú, không, ư tôi muốn nói là họ rườm rà, kiểu cách hơn chúng ta nhiều,” anh A nói mà tự dưng cơ thể và đầu óc anh bị rung lên kỳ lạ.

“Ǵ vậy, cậu có sao không?” một người khác trong ủy ban đặc trách nghiên cứu văn hóa tiền nhân hỏi.

“Ơ... chẳng hiểu sao nữa, tự dưng nhớ lại cái cách tiền nhân chúng ta yêu nhau, bỗng thấy cơ thể nóng ran lên, choáng váng cả mặt mày vậy đó,” anh A nói.

“Tôi cũng có cảm giác đó nữa,” cô E xen vào, một tay để lên ngực.

“Thôi, thôi, các cô cậu phiền quá đi. Bộ không kiểm soát được xúc cảm sao chứ! Trở lại vấn đề đi, tŕnh bày sơ sơ về t́nh yêu của tiền nhân, khác chúng ta chỗ nào.”

Anh A ngó cô E, cô E ngó lại anh A. Chưa ai biết nói ǵ. Phải một lúc lâu anh A mới cố gắng:

“Xin trở lại vấn đề, trong khi 3 điều đầu tiên thuộc về vật chất, điều thứ tư thuộc tinh thần, th́ điều thứ năm này lại bao gồm cả tinh thần lẫn vật chất đấy thưa quí ngài. Có nghĩa là trong t́nh yêu của tiền nhân, không phải chỉ có sự thông đồng dục lạc như chúng ta mà kèm theo đó là một mối cảm xúc dạt dào xoáy mạnh trong tim, rung động cả toàn thân, ảnh hưởng toàn bộ sức sống của con người cả trên mặt tâm lư lẫn vật lư, lẫn sinh lư đấy ạ.”

“Khó hiểu quá!” ông hội đồng ngắt lời. “Nhưng... cũng khá lư thú đấy. Có thể đây là điểm mà ủy ban nghiên cứu cần để tâm. À, nếu nói như cậu th́ t́nh yêu hay sự yêu đương của tiền nhân đâu phải là yếu tố khổ đau, mà phải là yếu tố của hạnh phúc chứ?”

“Hờ, cũng khó mà tŕnh bày cho quí ngài đầy đủ được. Chúng tôi cũng không dám kết luận rằng t́nh yêu ấy là hoàn toàn mang lại khổ đau hay thuần hạnh phúc. Bởi v́ nó không thuần là tinh thần, cũng chẳng thuần là thể xác, mà là sự kết hợp của cả hai mặt. Tùy theo cảm nhận của mỗi người mà nói là khổ hay vui. Nh́n chung, nếu so với đời sống đơn thuần của chúng ta hôm nay th́ họ có vẻ khổ đau lắm, nhưng... ôi, thật khó nói, chẳng biết chừng họ lại hạnh phúc, ai mà biết được.”

“Thiệt là dài ḍng, rắc rối,” ông ủy viên cau có xen vào. “Để cho dễ hiểu, xin trả lời tôi: giữa tiền nhân và chúng ta, điểm khác nhau nổi bật trong t́nh yêu là ở chỗ nào?”

“Khác nhiều lắm chứ. Trước hết, t́nh yêu của tiền nhân luôn có tính cách chiếm hữu. Toàn bộ cuộc sống của họ cũng vậy, phải chiếm hữu; không chiếm hữu th́ không có hạnh phúc. Tóm lại, yêu đương là chiếm hữu, chiếm hữu t́nh cảm và chiếm hữu thân xác. Ngoài ra, v́ thân xác của họ rất rườm rà nên sự biểu lộ t́nh yêu của họ qua thân xác cũng rườm rà. Họ có bộ phận sinh dục ở chỗ này, đàn ông khác, đàn bà khác. C̣n ngực của đàn bà đó hả, không phải phẳng ĺ như bức vách của cô E đâu, mà nó cộm ra như vầy nè! Bởi v́ cơ thể của họ cần sự ăn uống để phát triển chứ không phải chích thuốc và thay đổi tế bào như chúng ta, cho nên đàn bà sinh con phải có vú và có sữa để tiếp tế cho đứa con mỗi khi nó đói đấy ạ! Đó là lư do mà ngực của đàn bà thời đó, h́ h́, thấy tức cười lắm!”

“Dạ đúng, ngực của đàn bà thời xưa rất xấu, thô, nặng nề lắm, họ phải dùng nịt để giữ nó lại đó, rất phiền phức,” cô E tiếp lời, “chứ đâu có được gọn đẹp như tôi.”

“Tuy vậy, có một thời đại người phụ nữ lại cố ư làm cho bộ ngực của họ to lớn thô kệch hơn một cách dị thường bằng cách bơm hay nhét đồ giả vào...” anh A vừa nói vừa cười, “mà để được như vậy, họ phải chịu tốn kém tiền bạc đấy thưa quí ngài. Điều đó chứng minh rằng cái thị hiếu của người đàn ông thuở ấy khác với chúng ta hôm nay: họ thích cái ǵ thô kệch to tướng kia!”

“Thôi, rườm rà quá, không cần bàn rộng cái chuyện đó làm ǵ. Nghe tôi hỏi nè: họ yêu nhau thế nào? tŕnh bày đi chứ nói quanh co hoài vậy!” ông hội đồng gắt.

“Thưa, không phải họ chỉ khác chúng ta ở bộ phận sinh dục đâu à, mà c̣n khác ở chỗ họ có trái tim nữa kia. Trái tim nằm trong lồng ngực, phía bên này. Tôi nghĩ dường như trái tim mới chính là trung tâm, là tham mưu của mọi sinh hoạt yêu thương của họ đó. Cô E có nghĩ vậy không?” A hỏi.

“Chắc anh nói đúng. Trái tim của họ điều khiển ḷng thương yêu và khát dục. Không có sự rung động của nó h́nh như họ không có tiến đến chuyện trao đổi t́nh dục được.”

“Lạ nhỉ. Sao họ lại phải tốn nhiều thời giờ cho trái tim như vậy! Sao không lược bớt, bỏ bớt nó cho khỏe? Thế họ trao đổi ra sao hả?” ông ủy viên nôn nóng hỏi.

“Lược bớt trái tim th́ phải đến thời đại cách-mạng-thân-xác cách chúng ta 1,000 năm như quí ngài đă biết đó mà. C̣n cái thời mà chúng tôi nghiên cứu là thời trước đó nữa, xưa hơn. Thời đó cơ thể người ta nặng nề lắm, c̣n đủ thứ linh tinh trong người nữa chứ không phải chỉ trái tim không thôi. Họ không biết bay, chỉ đi bộ thôi. Muốn bay th́ phải mua vé lên con chim sắt khổng lồ, để nó chở đi. Sau đó khoảng một trăm năm th́ họ cải tiến những chiếc xe chạy trên đường để có thể vừa bay được trên không, ai cũng có xe ấy cả nên không cần con chim sắt nữa. Trở lại vấn đề, họ trao đổi t́nh dục thế nào ư? À hừm... hi hi, tức cười lắm,” A nói, “có thể nói đó là một việc làm khổ nhọc với những tư thế và động tác rất buồn cười và thô tháo, nhưng dường như khoái cảm mang lại th́ cực mạnh chứ không phải một thoáng vụt qua như chúng ta đâu.”

“Buồn cười thế nào, tŕnh bày cho mọi người nghe, đừng có đùa nữa,” ông hội đồng thúc giục.

“Thưa, không tŕnh bày được ạ, v́ t́nh yêu của họ là một điều vô cùng phức tạp, khó hiểu. Có khi tưởng như là yêu mà thực ra chỉ là ham muốn t́nh dục, có khi tỉnh queo chẳng thấy biểu hiện ǵ cả mà thực sự bên trong lại có yêu đấy ạ.”

“Ǵ mà kỳ thế! Có sao th́ phải làm vậy chứ, sao họ không biểu lộ sự thực mà phải dối?”

“Không phải họ dối đâu. Ưm... chẳng biết phải giải thích sao với quí ngài điều đó. Tóm lại là t́nh yêu của họ khó định nghĩa lắm. Dường như nó chỉ có thể cảm nhận được nhờ sự đập nhảy của trái tim đấy ạ. Nói chung, cái thời của họ, làm việc ǵ cũng phải tốn nhiều công sức lao động cho nên trong sinh hoạt t́nh dục cũng thế, họ dùng sức dữ lắm, cuối cùng th́ mệt lả rồi lăn ra ngủ!”

“Dễ sợ đến thế cơ à!” ông ủy viên nhăn mặt than, “thế có diễn tả cho chúng tôi xem được không?”

“Diễn tả đấy à? Quí ngài hỏi ư cô E xem?”

“Ḿnh đâu có những bộ phận như họ đâu mà diễn tả cho giống! Quí ngài chỉ cần biết đại khái là họ lao động cực nhọc, thô tục, nặng nề, không được thoải mái nhẹ nhàng như sinh hoạt t́nh dục của chúng ta. Biết vậy được rồi,” cô E phân trần.

“Nhưng cái điều thắc mắc ở đây là tại sao cực khổ như thế mà họ vẫn cứ phải làm chứ? Không lẽ họ thích sự cực khổ?” một người hỏi.

“Không phải vậy đâu,” anh A xua tay nói liền, “dĩ nhiên là họ có niềm hạnh phúc, sung sướng của họ chứ. Ngay cả những vấn đề khác cũng thế đấy, chứ không riêng vấn đề t́nh dục. Mà thử nghĩ xem, ở vấn đề t́nh dục mà họ c̣n chịu khổ sở như vậy huống ǵ những vấn đề khác. Chưa kể đến chuyện sinh đẻ của họ: khốn khổ vô cùng tận. Tóm lại là nếu nói theo tâm thức cá nhân th́ tôi thấy tiền nhân hạnh phúc hơn chúng ta, nhưng với tập quán cộng đồng th́ chúng ta không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống của tiền nhân đâu ạ.”

“Nói lạ vậy! Tại sao lại phân biệt cá nhân với cộng đồng như thế?” ông hội đồng hỏi.

“Là bởi v́... niềm hạnh phúc và khổ đau của tiền nhân hoàn toàn tùy thuộc vào ư chí tự do của mỗi cá nhân: muốn khổ th́ họ sẽ khổ, muốn vui th́ họ sẽ vui. Họ có thể tự quyết định chọn lấy con đường dẫn đến hạnh phúc hay khổ đau, mà những con đường ấy thường th́ do các tôn giáo hay những nền triết học phương này phương kia hướng dẫn.”

“Nhưng rốt cuộc th́ khổ đau vẫn nhiều hơn hạnh phúc?” ông hội đồng hỏi vặn lại.

“Chỉ là tương đối thôi. Không có khổ đau th́ sẽ không có hạnh phúc đâu ạ.”

“Có nghĩa là họ t́m hạnh phúc trong sự đau khổ à?” ông hội đồng vẫn kiên tŕ hỏi tới.

“Hạnh phúc trong đau khổ, có thể tạm kết luận như vậy đi, nhưng... dường như là họ phải chấp nhận lối sống ấy, không thể nào làm khác đi được... để chờ đợi cho tới những thời kỳ cách mạng sau này, mới thay đổi được phần nào hiện trạng đó. Tóm lại, trong năm điều nổi bật của tiền nhân, bốn điều mang lại khổ đau đă được chúng ta cải cách, triệt bỏ đi từ lâu rồi; c̣n điều thứ năm th́ chúng tôi cho rằng nó nằm ở lưng chừng hạnh phúc và khổ đau. Nếu chúng ta nghiên cứu và khai thác đúng cách, e chừng chúng ta có thể mang về thêm cho đời sống chút thú vị nào đó... Nhưng, thưa quí ngài, tôi có thể tŕnh bày thêm điều này được không ạ: tiền nhân có những cái gọi là nghệ thuật mà thời nay chúng ta không c̣n dùng đến nữa; chẳng hạn âm nhạc, hội họa, văn chương, nhiếp ảnh... Những thứ này cũng góp phần mang lại hạnh phúc cho đời sống tiền nhân, khiến cho đời sống của họ phong phú hơn, đi sâu vào xúc cảm hơn...”

“Xúc cảm, xúc cảm! Những thứ tầm phào chẳng lợi ích chi cả. Cậu không nhớ rằng chúng ta truy diệt xúc cảm đến cùng để có được đời sống b́nh lặng hôm nay sao? Vô ích cho những thứ nghệ thuật ǵ đó mà anh nói,” một ông trong hội đồng thét lên.

Ông trưởng ủy ban đứng dậy, xua xua bàn tay, ra dấu A đừng nói nữa, rồi ông lấy vẻ trịnh trọng, nói:

“Cái chuyện hạnh phúc hay khổ đau không phải là đơn giản đâu. Đừng có hỏi và nói linh tinh lang tang như vậy mất thời giờ. Hăy quan sát, lắng nghe hai cô cậu tŕnh bày theo từng câu hỏi của ủy ban nghiên cứu th́ may ra mới dẫn đến kết luận được. Thưa quí ngài trong hội đồng, xin để dành công việc tra vấn, nghiên tầm cho ủy ban chúng tôi ạ.”

Thấy mọi người gục gặc đồng ư rồi, ông ủy viên ngồi xuống, thủng thẳng hỏi tiếp:

“Theo chỗ tôi nhận xét, tiền nhân chúng ta phải đánh đổi lấy hạnh phúc của họ bằng một quá tŕnh khổ đau nhiều hơn gấp 20 lần hơn, phải không hai cô cậu?”

“Thưa... phải. Muốn hạnh phúc 1 th́ phải chịu cực khổ 20 lần, có khi 100 lần lớn hơn đấy ạ,” anh A nói.

“Trong suốt bao nhiêu năm dài, tiền nhân chúng ta không nhận thức ra được cách thế nào để thoát khổ ư?”

“Thưa, có những triết gia, những giáo chủ các tôn giáo, đề nghị những phương cách giải quyết khổ đau, nhưng chẳng mấy người áp dụng được, cho nên, vẫn tiếp tục chịu khổ thôi ạ.”

“Lạ nhỉ! Biết là có con đường thoát khổ nhưng vẫn không chịu áp dụng. Cái tâm lư ǵ mà kỳ quặc thế! Chẳng lẽ con đường thoát khổ ấy khó thực hiện lắm sao? Những triết gia, lănh tụ tôn giáo có nhiều không? Họ đưa ra bao nhiêu phương cách giải quyết khổ đau? Tựu trung cô cậu có thể kể ra một vài phương cách điển h́nh được không?”

“Thưa, có thể tạm rút lại thành hai khuynh hướng nổi bật nhất thời bấy giờ: một là tôn thờ thần linh để được hạnh phúc sau khi chết; hai là phủ nhận sự thực hữu độc lập của cá ngă và thế giới khách quan để t́m thấy sự b́nh an trong cuộc sống.

“Khuynh hướng thứ hai th́ có vẻ tương tự cuộc sống b́nh thường của chúng ta ngày nay: nh́n thế giới như là những huyễn tượng nên không bám chắc vào nó; c̣n khuynh hướng thứ nhất, sao lạ quá! Có thể nói kỹ hơn được không? Tại sao phải tôn thờ một thần linh? Thần linh đó ở đâu? Là người thế nào? Giống chúng ta không?”

“Những thần linh đó theo tiền nhân chúng ta th́ không phải là người mà là thần, có nghĩa là những người siêu việt, có quyền năng biến hóa và làm những ảo thuật.”

“Ví dụ?”

“Họ biết bay, biết biến hóa, biết chữa bệnh bằng phép lạ; có khả năng gây ra tai họa to lớn cho nhiều người và khả năng ban điều phúc lợi cho một số ít người.”

“Thế th́ thần linh cũng giống như chúng ta thôi chứ ǵ! Nếu mà tôi đi lui vào thời ấy, làm những điều b́nh thường của tôi hôm nay, th́ tiền nhân chúng ta sẽ nghĩ rằng tôi là thần linh, có phải không?” ông ủy viên vừa nói vừa cười nửa miệng.

“Có thể là như vậy. Nhưng thần linh của họ khác chúng ta ở chỗ... h́nh như thần linh chỉ có trong trí tưởng tượng của họ mà thôi.”

“Lạ vậy! Nói rơ hơn một chút được không? Vậy hai cô cậu chưa hề gặp những thần linh của tiền nhân sao?”

“Chúng tôi chỉ đọc trong tư tưởng của tiền nhân và thấy h́nh ảnh những thần linh trong đó mà thôi. C̣n trên thực tế th́ chẳng bao giờ gặp thần linh cả,” anh A nói xong rồi ngờ ngợ ngó cô E. Cô E liền đứng dậy tiếp:

“Có một thời đại người ta chống lại khuynh hướng tin tưởng thần linh nhưng lại thần-hóa một cá nhân nào đó để dễ điều động đám đông. Thời đại này có thể nói là thời đại kịch cỡm và tệ hại nhất của quá khứ. Bởi v́, thà là thần linh trong trí tưởng, dù sao cũng c̣n cái vẻ linh thiêng không-khuyết-điểm không chạm đến được; đàng này, thần linh chỉ là một con người được tô vẽ cái điều thánh thiện mà nó không có, che giấu những điều tệ hại mà nó có rất nhiều, để rồi dụ hoặc quần chúng, lôi kéo họ đi theo con đường của ḿnh.”

“Có thể xem đó là phương cách cố ư biến con người thành nô lệ cho một nhóm người thông qua h́nh ảnh của thần linh hay lănh tụ,” anh A hứng chí tiếp lời cô E, “v́ chỉ có những kẻ nô lệ mới mang lại nhiều lợi ích cho những chủ nhân ông tự do mà thôi.”

 “Không cần thiết nói nhiều về giai đoạn tệ hại như thế. Trở lại vấn đề thần linh, cô cậu nói rằng chỉ là những h́nh ảnh trong tư tưởng của tiền nhân? Thế thần linh có giống chúng ta không?” ông ủy viên nghiêm trọng hỏi.

“Xấu hơn chúng ta nhiều. V́ thần linh của tiền nhân cũng có thân thể nặng nề, cũng lông lá, râu ria, tóc tai, và cũng mặc áo quần... y như chính họ mà thôi-đâu có được nhẹ nhàng như chúng ta. Cho nên trong thời gian nghiên cứu, tôi với cô E cứ phải lẩn tránh mọi người dữ lắm chứ không thôi th́ gây nên lắm chuyện xôn xao. Nội cái chuyện biết bay của chúng ta là đă làm náo động cả thế giới của tiền nhân rồi. H́ h́, có lần một đám nông dân thấy chúng tôi bay ngang trời liền xúm nhau sụp lạy, rồi đọc những bài kinh ǵ đó... họ tưởng chúng tôi là thần linh đấy ạ.”

“Ôi tội nghiệp. Tóm lại là họ tôn thờ những thần linh mà họ chẳng bao giờ gặp? Chính v́ bất lực trước thiên nhiên mà họ đặt kỳ vọng vào những cái siêu nhiên do chính trí tưởng của họ nặn đẻ ra?”

“Phải, chỉ là những kỳ vọng để thoát khỏi thực trạng bất toàn của họ.”

“Thế c̣n khuynh hướng kia, phủ nhận sự thực hữu độc lập của thế giới và con người, có vẻ giống chúng ta ngày nay, nhưng sao cũng không giúp thay đổi được cuộc sống đau khổ của tiền nhân?”

“Giống nhưng lại chẳng giống, v́ khuynh hướng này chỉ thuần là sự đào sâu vào tâm linh chứ không đi theo con đường cách mạng vật chất và kỹ thuật như chúng ta. Trong khi chúng ta-từ thời đại cách mạng thân xác đến nay-t́m bắt và hủy diệt những phần tử xấu có ư đi lệch ra ngoài sự đồng nhất của hành tinh th́ họ chỉ lo t́m bắt và hủy diệt những tư tưởng và ư niệm xấu hoặc có khuynh hướng vun bồi sự tách ly tổng thể.”

“A, hay đấy, hay đấy! Nhưng điều này th́ ngày nay chúng ta đă làm bằng kỹ thuật cài chip điện tử, chọn lựa và loại trừ những điều tốt-xấu ra khỏi nào bộ mọi người mỗi hai năm,” ông ủy viên tự măn nói.

“Nhưng chúng ta không hủy diệt được cái động lực chính của những kỳ vọng, ảo vọng, khát vọng,” anh A lắc đầu nói, rồi tự dưng bốc hứng, anh tiếp luôn một tràng dài, “chúng ta chỉ chọn lựa, thay đổi, hủy diệt những cái ngọn, c̣n cái gốc là cái động lực chính nẩy sinh tư tưởng và ư niệm th́ chúng ta chịu thua, chúng ta chẳng biết nó nằm ở đâu mà thay đổi hay hủy diệt, phải không? Đó là lư do mặc dù chúng ta đă trải qua gần 1,000 năm của thời kỳ cách-mạng-thân-xác và cách-mạng-năo-bộ, những hiện tượng tội ác, điên rồ, phá hoại cộng đồng... vẫn tiếp tục xảy ra, và trên thực tế, chúng ta cũng đâu có thực sự hạnh phúc!”

“Nè, nè, cậu A nói cái ǵ kỳ vậy? Chúng ta vẫn chưa t́m được nguyên nhân gây nên các ảo vọng, tôi đồng ư, nhưng nói chúng ta không hạnh phúc th́ cậu phải nói lại đó nghe! Căn cứ vào đâu mà cậu nói vậy, đụng chạm nền văn minh chóp đỉnh của hành tinh hôm nay, lệch hẳn quĩ đạo suy tư của cộng đồng! Cậu hăy cẩn thận lời phát biểu và ư tưởng xấu kiểu đó nhé!” Ông ủy viên nóng mặt đứng dậy nói, rồi ngồi xuống, rồi lại đứng dậy tiếp. “Hạnh phúc của chúng ta có được hôm nay là thành quả của cả một quá tŕnh 1,000 năm lọc bỏ dần dần từ thể xác đến tinh thần, những bộ phận thừa thăi, cũng như những cảm giác khổ đau và phiền toái không cần thiết của đời sống con người. Cậu không thấy rằng chính nhờ phấn đấu liên tục trong cách mạng kỹ thuật mà chúng ta có thể đứng ngang hàng với các cư dân của Kim tinh, Mộc tinh, Thủy tinh, Hỏa tinh và Thổ tinh hay sao chứ!”

“Cho dù là vậy, trên thực tế, chúng ta vẫn c̣n ngụp lặn trong những ảo vọng. Hạnh phúc của chúng ta cũng chỉ là ảo vọng mà thôi. Tại sao chúng ta lại chọn đời sống cách ly trong hang núi như thế này nếu hành tinh thực sự có hạnh phúc? Chúng ta chỉ giả vờ chấp nhận ảo giác b́nh an tạm thời để thay thế những cảm giác thực sự của tiền nhân. Chúng ta đơn giản hóa tất cả mọi vấn đề để rồi lại bị xỏ mũi bởi cái nguồn ảo giác sôi sục kia...” anh A hăng say nói, như một kẻ lên đồng, quên cả mọi người đang trố mắt và há họng nghe. Cô E dùng tia mắt, bắn tín hiệu qua nhằm ngăn cản anh A lại, nhưng anh cứ phớt lờ, nói tiếp. “Thực sự th́ công tác đi về quá khứ để nghiên cứu nền văn hóa của tiền nhân chỉ là một cách nói hoa mỹ chứ nói đúng ra th́ chúng ta kỳ vọng t́m được một đời sống hạnh phúc hơn đời sống hiện tại, phải vậy không thưa quí ngài?”

“Nói tầm bậy! Anh im đi, đừng có phát biểu linh tinh nữa. Anh đúng là kẻ phản cách mạng! Thưa hội đồng, có nên trừng phạt phần tử đă đi lệch hướng này hay không?”

Ông hội đồng xua tay, ôn tồn nói:

“Thôi, xin can. Mọi thứ đâu đă xong, c̣n trong ṿng nghiên cứu mà. Th́ cứ để hai cô cậu này nói hết những ư nghĩ của họ. Chính đó là phản ứng trung thực của con người giữa hai đời sống ấy mà. Bây giờ tạm thời nghỉ ngơi, ta sẽ họp lại sau nhé. Tan hàng!”

Chờ cho mọi người tản ra rồi, ông hội đồng ngoắc anh A lại, nói nhỏ:

“Tôi hỏi riêng cậu điều này nhé: có phải là cậu có cảm giác rằng tiền nhân chúng ta dù thô kệch, nặng nề, thiếu văn minh, nhưng họ sống hạnh phúc hơn chúng ta nhiều không?”

“Ơ... câu trả lời của tôi có được đưa vào phần tư liệu của chương tŕnh nghiên cứu không ạ?”

“Không, chỉ nói riêng với tôi thôi mà, nói thực đi, không sao đâu.”

“Dạ thưa đúng như vậy. Mặc dù phải dụng nhiều công sức khổ đau để có được hạnh phúc, tiền nhân chúng ta cũng thực sự nếm được hạnh phúc của họ đấy thưa ngài hội đồng. C̣n chúng ta, khổ đau không có nhưng cũng chẳng có cái quái ǵ gọi là hạnh phúc cả. Chỉ là sự b́nh lặng của một ḍng vô cảm được bảo vệ bằng các hệ thống kiểm soát tư tưởng... rất là khô khan, nhàm chán. Thưa ngài hội đồng, theo tôi th́ càng trở về gần với nguyên ủy chừng nào th́ niềm hạnh phúc sẽ to lớn nhiều chừng đó. Cái thời mà tôi và cô E nghiên cứu vẫn c̣n là cái thời tương đối nhiều khổ đau và phiền tạp, v́ thời đó tiền nhân chúng ta mang nhiều tham vọng là biến cải đời sống vật chất càng lúc càng trở nên tiện nghi hơn; v́ vậy họ tiến từ chỗ đơn sơ đến chỗ rườm rà, mà càng rườm rà th́ càng ít hạnh phúc. Từ thời đại của họ tiến dần đến thời đại chúng ta giống như tiến từ chỗ rườm rà đến chỗ đơn sơ trở lại. Nhưng chúng ta đi trật đường rồi thưa ngài hội đồng ạ. Bởi v́ đơn sơ không nghĩa là cắt giảm đi những bộ phận nguyên ủy của thân xác và ngoại vật mà chính là đơn sơ trong tâm hồn đấy ạ. Ngài hội đồng không tin cứ hỏi cô E thử xem sao.”

Cô E năy giờ đứng chàng ràng quanh đó, nghe vậy th́ trờ tới ngay. Ông hội đồng lại đặt câu hỏi:

“Theo cô E th́ tiền nhân chúng ta hạnh phúc nhất ở điểm nào?”

“Ở trong t́nh yêu và cách biểu lộ t́nh yêu của họ đấy thưa ông hội đồng.”

“Họ thực sự là hạnh phúc trong vấn đề ấy à? Không ǵ cao hơn sao?”

“Có những loại hạnh phúc khác nữa, nặng nhẹ khác nhau, nhưng tựu trung th́ đối với toàn thể con người thời ấy, t́nh yêu đứng hàng đầu.”

“Vậy nếu chúng ta cũng vinh danh t́nh yêu để được hạnh phúc như họ th́ cô cậu nghĩ có thể làm được không?”

“Thưa không ạ. V́ chúng ta không có trái tim, không có bộ phận sinh dục nguyên ủy, không có hệ thống thần kinh liên hệ giữa năo, tim, bộ phận sinh dục và toàn thân.”

“Vậy sao! Thế th́ chúng ta vô phương cảm được cái hạnh phúc của tiền nhân à?”

“Vô phương,” cô E lạnh lùng nói.

“Ngoại trừ chúng ta khôi phục lại trái tim và các hệ thần kinh đă bị lược bỏ từ 1,000 năm đổ lại đây,” anh A khẳng định.

“Có cách nào không? Những thứ đó chúng ta có thể chế biến ra được ấy mà, nếu cô cậu diễn tả đúng?” ông hội đồng phấn khởi hỏi.

“Tự ḿnh suy nghĩ rồi chế biến th́ không mang lại cảm giác thực sự của t́nh cảm đâu ạ. Cho nên, phải mượn hai cái xác nguyên vẹn mạnh khỏe của những người mới vừa chết trong thời đại nguyên ủy rồi trở lại đây, cấy giống từng bộ phận cho mọi người.”

“Hay lắm, ư kiến hay. Cô E nghĩ sao?” ông hội đồng xoay qua cô E.

“Đó là điều mà tôi và anh A bàn với nhau trước khi về đây báo cáo. Chúng tôi không dám làm trước v́ sợ về đây bị khiển trách. Nếu ông hội đồng cho phép th́ chúng tôi sẽ thực hiện trong chuyến đi tới,” cô E vui mừng nói.

“Nhưng cô cậu có bảo đảm là mang hai cơ thể của thời ấy về đây sẽ không gây nguy hại cho hành tinh chứ?” ông hội đồng vẫn c̣n chút nghi ngại.

“Dạ bảo đảm mà. Chỉ sợ là ông hội đồng không thuyết phục được toàn hội đồng lẫn ủy ban nghiên cứu mà thôi.”

“Nếu không thuyết phục được, tôi sẽ t́m cách bảo vệ và che giấu cô cậu ở một vùng cách ly khác, được không? Chỉ khi nào bảo đảm có hạnh phúc và an toàn với thân thể nguyên ủy của tiền nhân th́ tôi mới công bố.”

“Ư kiến hay. Ông hội đồng ủng hộ hai chúng tôi nhé. Chúng tôi bảo đảm sẽ thực hiện được kế hoạch mà,” anh A vô cùng phấn khởi.

Sau đó là một cuộc họp kéo dài đầy tranh căi. Ông hội đồng thuyết phục được các thành viên của hội đồng nhưng không thuyết phục được ủy ban nghiên cứu văn hóa tiền nhân với những đầu óc trơ ĺ vô cảm-những đầu óc cứng ngắc với những ảo tưởng hạnh phúc đă hóa thạch. Cuối cùng th́ người ta cũng cho hai cô cậu E và A lên máy thời gian để trở về quá khứ nghiên cứu tiếp một lần nữa nhưng vẫn trong tư cách khách quan của những người nghiên cứu thuần túy bằng ghi nhận h́nh ảnh nơi năo bộ, không được mang về bất cứ vật chất cụ thể nào của tiền nhân.

Lần này hai cô cậu được đưa thẳng về thời đại thượng cổ với lời đề nghị của ông hội đồng. Và dĩ nhiên là giữa ba người ấy đă mặc nhiên trù định kế hoạch táo bạo của họ trong chuyến đi này.

Với một vài dụng cụ thần thông của thời đại được mang theo, hai cô cậu không phải chỉ mượn xác tiền nhân rồi trở lại ngay mà họ đă sinh sống với nhau trong quá khứ đến ba đời thay xác; cứ tái sinh để yêu nhau từ thuở dậy th́ đến tuổi trung niên rồi lại đổi xác. Như vậy họ đă trải qua khoảng 200 năm sống trong quá khứ rồi mới quyết định giữ lấy hai thân xác tráng kiện và khỏe mạnh nhất để trở về thời hiện đại.

Khi họ trở về th́ cả hành tinh đă tan tành, hoang vắng. Khói lửa mịt  mùng. Nhờ ông hội đồng cố gắng bảo vệ máy thời gian đến hơi thở cuối cùng nên họ trở lại được. Nh́n quanh thấy không c̣n ai. Chỉ có những mẩu vụn của máy móc.

“Ḿnh làm ǵ bây giờ hở anh?” E khóc rưng rưng hỏi.

“Nín đi em. Không sao đâu. Ḿnh vẫn c̣n sống và yêu nhau được mà. Ḿnh có nhau là đă có tất cả rồi.”

“Hu hu, tội nghiệp ông hội đồng. Ổng muốn đem về cho ổng trái tim để có hạnh phúc như tiền nhân.”

“Thôi đừng khóc nữa em ơi, nước mắt của em làm cho tim anh trĩu nặng xuống quá à. Ôi, những giọt nước mắt, sao mà kỳ diệu! Thời đại chúng ta v́ không có nước mắt khổ đau nên cũng chẳng bao giờ có được nụ cười hạnh phúc cả!”

“Trời ơi! Tại sao cả hành tinh bị tiêu hủy thế này! Đâu có êm đềm như thuở chúng ta mới yêu nhau, phải không anh?”

“Ừ, quả thật thời đại chúng ta mới là thời đại khùng điên nhất. Tưởng rằng ḿnh đứng ở chóp đỉnh hạnh phúc hóa ra là chỉ lặn hụp ở cùng tận cái đáy khổ đau. Ta nên phá hủy hết tất cả những di sản hiện đại để bắt đầu sống lại thời đại nguyên ủy, em đồng ư không?”

“Đồng ư. C̣n mấy cây súng nằm lăn lóc chỗ kia ḱa anh. Phá hết đi, rồi phá luôn chính chúng nó.”

“Không những phá hủy, chúng ta c̣n phải quên luôn trong kư ức của ḿnh là đă có những thời đại đầy hoang tưởng mà chúng ta được biết. Đó là điều bí mật đau khổ và tồi tệ của thời đại mà chỉ có hai chúng ta biết thôi, em nhé, không tiết lộ cho đám con cháu sau này làm ǵ, em đồng ư không?”

E gật đầu. Họ phá hủy tất cả bằng vũ khí hiện đại. Rồi họ dắt nhau đi lang thang trên địa cầu. Không c̣n ai. Chỉ c̣n hai con người trần trụi ăn lông ở lỗ, khai mở một thời đại hồng hoang khác. Thời đại đó thiếu vắng tất cả những nền tư tưởng triết học, đạo học; thiếu vắng tất cả những kiến trúc hoành tráng văn minh và những dụng cụ khoa học kỹ thuật thần thông. Mặc dù có khả năng tạo dựng lại thế giới tráng lệ huy hoàng và cực kỳ thần thông hiện đại, nhưng họ không cần. Họ chỉ cần một khung cảnh hồng hoang và hai trái tim hồng hoang. Với hai trái tim ấy, họ dựng lại đời mới. Họ đan tay nhau, d́u nhau đi măi giữa đất trời mênh mông ngút ngàn khói lửa. Và trong nỗi quạnh vắng buồn tênh khi chiều xuống, họ cảm thấy cần nhau, ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp đập lạ thường của hai trái tim vừa được t́m lại trong tương lai của một quá khứ lịch sử hoang tàn.

 

 

 

Back Up Next