NÚI XANH MÂY HỒNG

truyện vừa của Vĩnh Hảo

Khởi viết tại Sài G̣n 1980, hoàn tất tại Long Thành 1982

Alpha xuất bản 1991 tại Virginia, Hoa Kỳ

____________

 

CHƯƠNG 9

 

Cơn mưa đột ngột làm cho nhiều người bị ướt sũng.  Tôi đứng bên hiên bưu điện nh́n cơn mưa đổ trút trên đường.  Một chốc, nước đă ngập chảy.

Chỉ trời mưa mới lấp được tiếng ồn ào của xe cộ.  Người ta đứng bên nhau không ḥ hẹn dưới những hàng hiên; và không có ǵ để làm, không có ai quen để nói chuyện, họ cùng đưa mắt nh́n mưa rơi.  Mưa là một trở ngại, nhưng ít nhất nó cũng cho phép người ta được thong thả trong lúc này.  Tôi tự hỏi, có phải chúng ta thực sự bận bịu hay chỉ v́ chúng ta tự cột trói ḿnh vào những điều kiện ngoại giới.  Tôi có thể t́m thấy tự do bằng một tâm thức bận bịu và đầy toan tính với nỗi–khát–khao-hướng-đến-tự-do chăng?

 

Một vài người đàn ông bắt chuyện với nhau qua điếu thuốc.  Nhiều người khác v́ thuận hướng, đă nh́n tôi một cách chăm chú.  Nhưng không sao.  Tôi đă quen với sự ḍm ngó của đám đông rồi.  Tôi nh́n ra xa, nơi những đứa trẻ trần truồng đùa giỡn tắm mưa.  Thỉnh thoảng, bọn trẻ đuổi nhau chạy, bắn nước tung tóe.  Chúng nô đùa và ḥ hét dưới cơn mưa tầm tă, không cần biết những người lớn tuổi hai bên đường đứng nh́n.  Một vài người lỡ bị ướt, đạp xe ào ào trong mưa.  Bánh xe lăn trên đường ngập nước tạo nên những âm thanh vui tai.

 

Tôi đang thích thú quan sát và lắng nghe tất cả những âm thanh trỗi dậy chung quanh, bỗng thấy xuất hiện nơi góc đường một đám đông.  Từ nơi đó, tôi vẳng nghe được cả tiếng kèn tây và trống nhạc nữa.  Tôi ngỡ đó là một đám cưới hay một phong tục lạ nào của miền Nam mà tôi không biết.  Nhưng không phải, đó là một đám tang.  Một đám tang đi trong mưa đang tiến dần về phía tôi.  Có lẽ họ lỡ bị ướt nên tiếp tục đi dưới mưa, mà cũng có thể họ mới xuất phát từ một địa điểm nào gần đó, bất kể mưa, theo giờ khắc mà họ được thầy số cho là tốt.  Người chết không hẹn được ngày giờ chết nhưng khi chôn th́ bị qui định trong một khoảng thời gian nào đó.  Mà không chừng họ đi dưới mưa thế lại hay, v́ người chết không hẹn mưa hay nắng th́ khi chôn cũng bất kể nắng hay mưa.

Mưa chưa tạnh nhưng đă thưa hạt.  Những kẻ nấp mưa cũng không hẹn nhau, cùng ùa ra khỏi hàng hiên mà leo lên xe.  Mỗi người mỗi ngả, không ngoái nh́n nhau, không vướng bận nhau; cũng không ai để ư một xác người nằm xuống được kiệu đi trên cùng một con đường.  Âm thanh của phố thị được trả lại với những tiếng xe máy nổ.  Tôi đứng đó nh́n đám tang đang tiến dần đến.

Những người nhạc công đi theo đám tang vẫn đầy thiện chí, thổi kèn dưới mưa lất phất.  Họ thổi thật hay và thổi những bản nhạc không dính dấp ǵ đến cuộc biệt ly buồn tẻ giữa người sống với người chết.  Nhiều bản nhạc thật kích động và vui nhộn.  Tôi chứng kiến lần đầu tiên trên đời một đám tang vui nhộn lạ kỳ như vậy.  Tuy nhiên, những tang quyến đi cạnh quan tài cũng khóc sướt mướt.  Không biết họ có nghe được tiếng nhạc chăng; và không biết có ai hiểu là họ đang buồn khổ bên cạnh tiếng nhạc không?  Tôi thấy nước mưa phụ họa cho những giọt lệ của họ.

 

Cái chết không phải là niềm đau của người chết mà là nỗi đau của người ở lại.  Người chết có thể tiếc nuối, có thể đớn đau trước khi chết; nhưng khi bước ra khỏi cuộc sống th́, hoặc là chẳng c̣n ǵ hết, hoặc là, một đời sống mới mở ra.  Đàng nào họ cũng đă thoát ly cuộc sống vốn dĩ khổ đau này.  Đời sống mới có hay không cũng gần như chẳng quan hệ ǵ đến đời sống đă qua.  Bởi suốt đời có khi nào người ta nhớ được kiếp trước của ḿnh ra sao, nếu thực sự có kiếp trước?  Bên kia đời sống vẫn là một cái ǵ bí ẩn.  Người ta cố gắng làm sáng tỏ sự bí ẩn đó từ nhiều quan điểm khác nhau; nhưng chung qui, vẫn chỉ là những quan điểm.

Cuộc sống của con người mới là điều cần giải quyết.  Bổn phận con người là sống cho ra một con người.  Một cá nhân phải trọn vẹn trong trách nhiệm của nó đối với chính nó, cũng như trách nhiệm của nó đối với sự tương hệ cuộc đời.  Cho nên con người phải thường trực đối diện với cuộc sống chứ không phải là nh́n măi về nỗi chết.  Thực ra, cái chết là một cái ǵ rất xa lạ.  Chúng ta chỉ biết người khác tắt thở và xuống huyệt chứ không hiểu ǵ hơn về cái chết.  Không hiểu mà sợ, sợ cái không hiểu, phải chăng đó là sự điên rồ đáng thương của chúng ta?  Vậy chúng ta “sợ cái không hiểu” hay là “sợ cái chết?”  Có lẽ “sợ” chỉ là một ảo tưởng.

Chết là sự dừng nghỉ tạm thời hay vĩnh viễn của một sinh thể trên chặng đường hướng đến tương lai.  Nhưng tương lai không là ǵ cả; chỉ là một giấc mộng mà người ta không dám chắc rằng ḿnh sẽ thế nào trong đó, và ḿnh có thể hiện hữu trong đó hay không?

Cái chết chỉ có ư nghĩa đối với người sống.  Bởi nó đánh rơi khỏi tầm tay những ǵ họ yêu quí; bởi nó mang đi vĩnh viễn một bóng người mà họ đă cùng chung sống trong nhiều kỷ niệm; bởi nó xóa đi một kiếp người mà suốt đời họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại lần nữa; và cũng bởi nó cho họ một cái nh́n thật rơ ràng về sự mong manh, huyễn hoặc của cái gọi là mạng sống.

 

Tôi thầm đọc một lời cầu nguyện khi đám tang đi qua.  Mặt trời lại chói rạng sau cơn mưa.  Những vũng nước mưa c̣n đọng lại trên đường lấp lánh nắng chiều.  Tôi đạp xe về nhà mà nghe trong ḷng ḿnh cũng đọng lại một nỗi niềm ǵ đó, không lấp lánh, nhưng chùng xuống và mịt mù.  Và mầu nhiệm thay, chính trong cơi mịt mù đó, tôi bỗng ngỡ ngàng nh́n ra vẻ xuân sắc bất tuyệt của trần gian mà từ lâu hầu như tôi không sao cảm nhận được khi dấn ḿnh vào ngưỡng cửa của một kẻ xuất trần, làm người khách lạ rong chơi qua lại với nụ cười khinh bạc, tự măn.  Trần gian, trong khoảnh khắc này, như một chùm hoa rộ nở, như một thực thể sinh động nhất trong tôi, trong chính tôi, với vẻ đẹp kỳ bí, đa dạng mà khi lắng sâu vào nó, tôi thấy tôi như kẻ hành hương cúi ḿnh xuống hôn lên mảnh đất thơm lừng thánh tích, một cách kính cẩn và đầy ngưỡng mộ.

 

Cảm ơn tạo hóa đă cho ta những bất ngờ đem lại khổ đau và những bất ngờ đem lại hạnh phúc.

Cảm ơn đời sống đă cho ta những niềm vui và nỗi khổ tầm thường, ti tiện của tâm hồn.

Cảm ơn nhân thế đă cho ta trực diện với những phũ phàng, đen bạc, cũng như những chân t́nh vô hạn trong cuộc sống.

Cảm ơn ngày tháng đă cho ta sự hiểu biết về sức bền bĩ cũng như sự mong manh của kiếp người.

Cảm ơn nhân loại đă cho ta những ngạc nhiên kỳ thú về những tị hiềm, man trá, cũng như những đơn sơ chân chất của ḷng người.

Cảm ơn kiếp sống phù du.

Cảm ơn ngày tháng qua mau.

Cảm ơn sự mê muội, cuồng tín đă mở lối cho bao nhiêu thống khổ.

Cảm ơn những máu lệ đă tuôn xuống vô cùng trên mảnh đất đau thương này.

Cảm ơn sự quằn quại thống khổ cày nát trên những con tim vô tội.

Cảm ơn sự gầm thét kiêu sa, cuồng vọng của những chủ thuyết.

Cảm ơn những phi lư bất công áp đặt trên vai gầy nhân loại.

Cảm ơn những tham vọng ngất trời đục khoét tàn bạo vào đời sống thuần lương.

Cảm ơn sự vô t́nh trước cái chết của bao nhiêu người ngă xuống để đắp cao cho lầu đài ảo vọng.

Cảm ơn sự nghèo đói đă cho con người những tay chân run mỏi, những tấm thân khô gầy để van xin các ân huệ tầm thường.

Cảm ơn sự tàn ác và khủng bố của những thế lực đă đạp nhào bao nhiêu sinh linh câm lặng trường kỳ trên khắp các nẻo đời.

Cảm ơn những cha già mẹ yếu, những đứa em thơ và những anh chị nhẫn nhịn cúi xuống cho tham tàn bạo ngược vươn dậy.

Cảm ơn những con người thất thế sa cơ, những gia đ́nh ly tán sống vất vưởng trên vỉa hè phố thị.

Cảm ơn sự nai lưng vất vả của những con người cùng khốn t́m sống trên các mảnh đất chai sạn, cằn khô.

Cảm ơn những mồ hôi đă đổ xuống trên luống cày, trên cán cuốc, bốc hơi trên những thân thể nhọc nhằn.

Cảm ơn những đứa con ngây thơ vội bỏ trường học để nuôi nấng cha già mẹ yếu.

Cảm ơn những tủi nhục làm uất nghẹn cổ họng bé nhỏ của những con người không phương tự vệ.

Cảm ơn những nước mắt đă trôi đi như những gịng sông lặng lẽ trong đêm đi qua đời người.

Cảm ơn những xương máu đă chất lên trùng trùng như núi cao mỉa mai trêu cười cuộc sống.

Cảm ơn sự hy sinh liên tục của những chiến sĩ, những anh em, những thế hệ thay nhau cho cuộc mộng chưa thành.

Cảm ơn sự quờ quạng kiếm t́m của những nạn nhân bất b́nh trên các nẻo đường dẫn đến tương lai.

Và cũng xin cảm ơn những pḥng trà ca nhạc thâu đêm bỏ quên cuộc đời trong tiếng hát.

Xin cảm ơn những tiệc rượu vô t́nh nhắp say ngoài cuộc thương đau.

Xin cảm ơn những đồng tiền phung phí ném vào cuộc chơi vô nghĩa.

Xin cảm ơn những đền chùa nguy nga, những Thánh đường đồ sộ, trêu ngươi sự cùng khốn của hàng triệu con người đói lạnh.

Và lại xin cảm ơn hạnh phúc giản đơn của những t́nh yêu…

Cảm ơn và tạ ơn tất cả.

Xin cúi lạy tất cả, dù là niềm vui hay nỗi buồn; dù là hạnh phúc hay tủi nhục; dù là cao thượng hay kém hèn; dù là trong sạch hay nhơ bẩn; tất cả những ǵ hiện hữu trên đời đă tô điểm muôn màu cho trần gian ngập tràn khổ lụy này.

 

Về nhà, tôi nhận được điện tín từ Huế gửi vào báo tin Đức bệnh nặng, cần gặp tôi gấp.  Tôi mỉm cười.  Người ta thường gọi nhau vượt biên theo lối đó để tránh sự phát giác theo dơi của công an.  Và một điện tín như vậy cũng là một trong những điều kiện để được cấp giấy thông hành đi xa.  Nhưng Đức th́ muốn gặp tôi ở Huế để cùng ngao du sơn thủy hay tâm sự cho thỏa ḷng, chứ chú ấy sẽ không đi vượt biên đâu.  Tôi đoán vậy.  Tôi cũng thích đi Huế lắm, v́ dù sao, Huế cũng là quê cha của tôi.

Tôi đến chùa gặp Thiện để hỏi thăm đường đến nhà Đức ở Huế, v́ Thiện cũng sinh trưởng ngoài đó.  Biết rơ đường đi rồi, tôi quyết định ngày mai lên đường.

Trở về nhà, tôi thu xếp hành lư sẵn.  Khi tôi đang loay hoay với cái xách tay nhỏ của ḿnh th́ người bưu tá lại đến, trao cho anh tôi một bức điện tín khác.  Anh tôi đọc rồi cầm vào đưa tôi, không nói một lời.  Tôi đọc nhanh.  Điện tín báo tin Đức chết tại bệnh viện Huế.

Tôi ngồi xuống.  Lưng dựa vào tường.  Mắt ngước nh́n trần nhà.  Im lặng.  Năm phút sau, tôi bật khóc.

 

Chiều nay, cũng một chiều mưa tại nhà bưu điện mà cách đây hai hôm tôi đứng nh́n đám tang đi qua, tôi đánh một điện tín chia buồn cùng gia quyến của Đức.

Hai tháng sau, tôi về Nha Trang.  Mẹ tôi cho biết Đức có ghé thăm bà trước khi ra Huế.  Cũng theo lời mẹ tôi kể, Đức đă đi vượt biên tại Phan Thiết.  Thất bại, chú ấy lẩn trốn vào rừng, dậm phải ngăi hoang hay vướng khí độc trong rừng suốt hai ngày đêm rồi nhuốm bệnh nặng, cố gắng về đến Huế để chết ở nơi chôn nhau cắt rún.

Đức có gởi tặng tôi một tấm ảnh chú ấy mới chụp trước khi vào Phan Thiết đi vượt biên. Trong ảnh, Đức nh́n tôi với khuôn mặt hốc hác, buồn, không cười rạng rỡ như xưa.  Tôi lật mặt sau đọc thấy những nét chữ thân thuộc của Đức:  “Bạn hiền ơi, hẹn ngày tái ngộ.”  Tôi cất vội tấm ảnh vào ví như chôn đi một kỷ niệm đau buồn mà chính ḿnh không đủ can đảm để ôn lại.

 

 

Nơi Thiền thất của Đức, tôi ngồi xuống bậc đá mà trước đây chúng tôi thường ngồi ngắm cảnh chiều tà.

Dĩ văng như những đợt sóng xô ùa vào bờ tâm hồn. Nắng thấp về Tây.  Dăy núi Hoàng Ngưu mây ngập phủ đầu. Từng đàn c̣ trắng thong thả bay về núi.  Đồng ruộng bát ngát chạy dài đến chân trời tô điểm thêm cho vẻ êm lắng của một ngày tàn.  Đức thường ví tôi như một cụm mây và chú ấy là tảng núi. Giờ này, tôi thấy Đức như một cụm mây th́ đúng hơn.  Người ta không thể biết trước tất cả những ǵ sẽ xảy đến trong đời ḿnh.

 

Chúng ta lên đường v́ một tiếng gọi.  Tiếng gọi gơ từng nhịp vang dội trong tim ta. Tiếng gọi căng xé tâm hồn chúng ta.  Tiếng gọi thúc bách bước chân chúng ta.  Nhưng chúng ta chỉ bước đi tán loạn trên những ngả đường mà bao nhiêu người đă vấp ngă, trên những con đường của truyền thống, ước lệ, tập tục và quyền uy bạo lực.  Chúng ta càng vươn lên càng bị chèn ép và phá hoại.  Cuộc sống th́ tràn đầy nước mắt mà t́nh thương th́ đă cạn nguồn trên những tháp ngà trang trọng. Có phải chúng ta sẽ quờ quạng t́m kiếm măi hay không? Bao nhiêu tủi nhục đă ứ tràn, bao nhiêu máu lệ đă đổ rồi. Anh t́m kiếm ǵ? Chị t́m kiếm ǵ?  Em t́m kiếm ǵ? Tôi t́m kiếm ǵ? Chúng ta t́m kiếm ǵ? Tất cả chúng ta đang là những nạn nhân bị cuốn hút trong cơn xoáy cuồng loạn, phân ly và phi lư vô cùng của cuộc đời này.

 

Mặt trời đă khuất bóng. Những cụm mây trắng trôi đi về đâu để lại dăy núi Hoàng Ngưu ngất ngưỡng, cô độc dưới ṿm trời vô tận. Có lẽ Đức đă có một lối về cũng như những cụm mây kia đă có lối về của chúng. Mỗi người chúng ta đều sẽ có một lối về. Tôi cũng sẽ có lối thoát của tôi.  Nhưng, đâu là ngơ thoát chung cho chúng ta nhỉ?

 

Tôi đứng dậy, lên đường.

 

Vĩnh Hảo

(Sài G̣n 1982)

 

 

Bấm vào h́nh b́a để trở lại trang Mục Lục

 

 

 


 

Back