Trần Kiêu Bạc

 

www.trankieubac.com

 

 

Âm thầm những ghế đá công viên

Cây cao trơ trọi không c̣n bóng
mát. Hoa treo trên cành khô không
c̣n lóng lánh sắc thủy tinh. Nắng
treo lơ lửng từng sợi, từng sợi
như ngàn sợ tóc màu mặt trời
chuyển sang màu đỏ hoa lựu. Chỉ
c̣n ghế đá công viên im ĺm
nh́n từng biến đổi đi qua, đi
qua. Lẳng lơ hẹn ḥ những đôi
t́nh nhân, từng cặp người yêu thương
người. Ghế đá u mê bờ ngây
dại. Ghế đá đong đưa nụ hoa
t́nh. Ghế đá nhắm mắt để những
nụ hôn trần trụi tự nhiên như
không ai bắt gặp. Ghế đá kư
tên làm chứng cho hẹn ḥ. Ngàn
lần đến không thấy nhớ nhau bằng
một lần ra đi. Ngàn lần nắm
tay không thương bằng một lần tay
vẫy. Cảm ơn t́nh yêu hắt hủi
Cảm ơn cái nhớ cấu cào. Cảm
ơn những hàng ghế đá công viên
c̣n im đó dẫu bóng cây đă
đi và nắng không c̣n màu mặt
trời. Cảm ơn những cuộc t́nh c̣n
treo, bám quanh dăy ghế lặng im!

(08/30/2004)

 

 

Cột khói

Khói bay lên cao, dựng thành cột
Cao mỗi ngày vài lần gần nơi
Tôi đang ở. Khói không màu, đen
Hay xám như nhiều lần tôi nh́n
Thấy. Khói màu mây, khói màu trắng
Như sương đêm. Nghĩ đến màu tóc
Mây của Mẹ, tôi buồn lắm! Cột
Khói vẫn bay lên và Mẹ Tôi
Vẫn mang màu tóc trắng đi xa
Hoài xa măi. Màu trắng cột khói
Bay về đâu, có ghé qua quê
Hương tôi những ngày mới lớn? Không
Biết được một ngày nh́n cột khói
Bên nầy mà nhớ Mẹ bên kia!
Dịu dàng cột khói. Hắt hiu màu
Mây! Trong vầng khói mơ hồ bay
Bổng có Mẹ tôi không? Thân t́nh
Cột khói. Quen thuộc màu mây! Có
Chị Tôi trong đó không? Xa xôi
Cột khói, mất hút màu mây. Tôi
Đứng đây vẫn thấy ḥai cột khói
Tan dần, tan dần. H́nh như khói
Làm cay hai con mắt đỏ hoe!
(California)

 

 

Đi giữa ḷng xa lộ
Bên nầy ḍng xe chạy về hướng Bắc.
Bên kia ḍng xe ngược lại phương Nam.
Từ một điểm khởi hành, hai xe xuôi
ngược xa nhau, mỗi giây xa nhau .Từ
hai điểm bắt đầu khác, hai xe ngựợc
xuôi gần nhau, mỗi giây gần nhau. Ngược
xuôi và xuôi ngược sẽ gần nhau hay
xa nhau, không có chi vội vă, v́
sẽ xa nhau và gần nhau! Một bên
hối hả như muốn xa, bên kia nôn
nóng như muốn gần! Không có chi lạ!
Những người ghét nhau, muốn xa nhau,
không chờ một giây một phút. Những người
thương nhau, muốn gặp nhau, không chờ khoảnh
khắc nào! Cuộc đời ngược xuôi, xuôi ngược!

Xa lộ hay ḷng người làm phân ly,
vĩnh biệt? Xa lộ hay t́nh người cho
hội tụ, trùng phùng? Người đi, người về,
qua lại, ngược xuôi, thương ghét, đâu biết
dưới chân ḿnh, xa lộ đang ngổn ngang
trăm nỗi nhớ và ngàn nỗi khổ đau!

08/30/2004

 

 

Mắt anh, mắt em

Anh thấy không đôi mắt em nh́n anh

Mưa tạnh rồi mà mắt em vẫn ướt

Nắng đă lên nên mắt vừa tha thiết

Dẫu ngày đầu mắt chưa kịp thân quen

 

Em thấy không đôi mắt anh nh́n em

Trời đă đêm mà mắt c̣n trông rơ

Trong màu đen có h́nh em trong đó

Dẫu đêm nầy ḿnh mới hẹn ḥ nhau

 

Nh́n mắt em, anh không thấy nữa đâu

Anh đâu biết gió lao xao ḷng mắt

Mây trôi qua mà chiều không thể khác

Chỉ là chiều của mắt lạ nhớ nhung

 

Nh́n mắt anh, em chỉ thấy đêm màu xanh

Em không biết đêm đen vừa đi mất

Chỉ có trong anh xôn xao tiếng guốc

Lúc chờ em trong buổi hẹn đầu tiên

 

Đừng nh́n nhau, mắt lạ đă thành quen

Trong mắt em có mắt anh ngây dại

Trong mắt anh có mắt em hờn dỗi

Lỡ xa nhau rồi mắt ḿnh cứ chiêm bao.

 

 

Chia tay c̣n một chút chưa tṛn

(CHO HM)

Những người t́nh thường chia tay nhau, đêm

Ḿnh lại khác hẹn nhau chia tay, sáng

Buổi sáng cuối tuần, sáng ơi là lăng mạn

Nắng trên cao dọi xuống những tia cười

 

Trời không sao nên sao chẳng đổi ngôi

Trăng trốn mất  không chờ trăng ly biệt

Nắm tay nhau, ḷng buồi ai cũng biết

Không hôn chia tay, phố nhộn nhịp người đông

 

Một chút ǵ như thể người dưng

H́nh như ḿnh chưa hề quen từ trước

Có một điều xốn xang chưa nói được

Cái hôn thân quen đi vắng ban ngày

 

Thôi để ngày mai ngày mốt, đâu có chi !

Rồi mai mốt , biết ngày nào gặp lại

Có biết đâu những đêm ḷng trống trải

Gọi nụ hôn ơi! Xin hăy sớm trở về!

 

 

 

Nhớ thương

Lỡ bỏ rơi một chữ thương ở Saig̣n
Không ai lượm chắc c̣n nằm nguyên đó
Qua bên nầy c̣n cầm theo chữ nhớ
Biết bao giờ thành một cặp nhớ thương

Thôi cũng dành ôm một chữ mà buồn
Nhớ cũng hắt hiu thương càng hiu hắt
Một nửa bên đây nhớ đầy nước mắt
Nửa bên kia thương cũng khóc ngậm ngùi

Ví dụ như ḿnh đừng trót đánh rơi
Chắc thương không đau một h́nh một bóng
Để nhớ đêm đêm vào ra trông ngóng
Chờ gặp nhau đau đáu đợi ngày về

Xa thương rồi không dễ quên đâu
Thương ở đó chờ nhớ về gặp lại
Có thể nào ḿnh chia xa măi măi
Đợi nhé ngày về, chờ nhé thương ơi!

 

 

Xa nhau

Ḿnh đứng hai bờ mong ngóng nhau
Nhớ đêm hai đứa chụm chung đầu
Thương ngày chia sớt từng tia nắng
Vô t́nh đâu nghĩ chuyện biển dâu

Bây giờ ḿnh đă thật xa nhau
Nước vẫn đi qua mấy nhịp cầu
Ḿnh đứng chờ trên cầu găy nhịp
Nước đầy oan trái vội trôi mau

Tay không c̣n nắm chắc tay nhau
T́nh xa cho nỗi nhớ cấu cào
Trầu hết xanh như từng xanh lá
Cau c̣n cay đắng những buồng cau

Mắt không c̣n trong mắt của nhau
Bốn con mắt đỏ ướt mưa Ngâu
Giá như mắt được nh́n nhau măi
Có bao giờ ḿnh mất nhau đâu

Không c̣n nói được tiếng yêu nhau
Cũng đành khóc nhớ buổi ban đầu
Mai sau trong cuộc đời phiền muộn
Nh́n trầu lại nhớ đến hương cau .

 

 

Mưa lang thang, t́nh hiu hắt

Mưa lại quay về
Hắt qua sân nhớ
Đêm sâu kín cửa
Mưa nằm ngoài hiên

Những hạt mưa quen
Không nơi dừng lại
Mưa buồn đi măi
Cuối cơi ḷng tôi

Mưa ơi mưa ơi!
Về làm chi nữa
T́nh c̣n trăn trở
Mưa giạt về đâu?

Phải chăng mưa Ngâu
Rơi nhầm tháng sáu
Đêm quên mở cửa
Mưa đi lang thang

Đêm buồn mưa giăng
Qua ḷng cư xá
T́nh đi xa quá
Mưa lại về gần

Mưa không dừng chân
Cho t́nh đứng lại
Mưa rơi một cơi
T́nh rớt một nơi

Mưa rơi, mưa rơi
Đêm c̣n dài quá
Cửa hồn đầy gió
T́nh vẫn xa xăm

Mưa c̣n mênh mông
T́nh c̣n hiu hắt
Mưa c̣n hiu hắt
T́nh c̣n mênh mông!

 

 

 

Trông vời vầng trăng khuyết 

Đêm  treo vầng trăng khuyết

Bơ vơ trên đỉnh đầu

Chờ nhau nào ai biết

C̣n nhau hay mất nhau

 

Trăng đợi không bao lâu

Để ṿng trăng tṛn lại

Ḿnh chờ khi bạc đầu

Ṿng tay c̣n trống trải

 

Trăng khuyết một bên thôi

Mà trăng buồn muôn tuổi

Ḿnh khuyết một bên đời

Nên t́nh theo sương khói

 

Trăng đợi thêm một nửa

Ḿnh c̣n lại một người

Sao không về gỏ cữa

Cho trăng đầy không vơi?

 

 

Mưa chiều khúc Nha Trang

Biển chiều mưa khúc Nha Trang
Hẹn ḥ đợt sóng ôm quàng vai nhau
Trẻ trung sóng cũng bạc đầu
Biển mưa vẫn trải một màu biển xanh
Sóng Nha Trang vỗ hiền lành
Như em lúc nhỏ như anh ngày nào
Vậy mà nhớ cứ xôn xao
Như con sóng lớn đập vào tim em
Nha Trang biển dỗ ngọt mềm
Như vai ai ấm dựa nghiêng vai ḿnh
Phải chi mưa vội qua nhanh
T́nh không như sóng lênh đênh cuối trời
Nha Trang mưa ướt theo người
Mưa làm chi để quanh đời quạnh hiu
Ngồi đây để nhớ trôi theo
Nhớ cơn mưa rớt trong chiều Nha Trang
Hoàng hôn mưa gọi hồn hoang
Ước chi theo sóng ḿnh quàng vai nhau !

 

* Mời đọc một số thơ Đạo của Trần Kiêu Bạc

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ