Thơ Trần Kiêu Bạc
NH̀N RA TỪ HẬU LIÊU CHÙA
Chùa c̣n chút nắng vàng hoe
Trần ai c̣n chút u mê kiếp người
Nắng không vàng nữa màu tươi
Người không c̣n nữa môi cười ngày xưa
C̣n đâu những chút duyên thừa
Nhớ nhau ngày nắng đêm mưa mà buồn.
Tơ trời đă hết vấn vương
Tơ ḷng c̣n rối c̣n thương nhau nhiều
Nhỏ nhoi chút phận bọt bèo
Chùa xa cảnh Phật đ́u hiu đi về.
Xin tia nắng rớt bên hè
Nắng vàng hoe, nắng vàng hoe, nắng vàng!
TRẦN KIÊU BẠC (Bên Lề Cuộc Đời)
MỘT M̀NH THẮP ĐUỐC GỌI NIỀM TIN
Một ḿnh, đêm lặng im
Tưởng đi qua bờ giác
Một ḿnh, trong khoảnh khắc
Tưởng sạch bụi trần ai
Chuông vang vọng đâu đây
Gọi người đi quay lại
Chờ Châm Tâm thức dậy
Theo sen vàng tỏa bay
Vẫn một ḿnh, đêm nay
Không thấy đâu bờ giác
Chưa sạch làu trần ai
Ḷng trần chưa thanh thoát
Lại thắp lên ngọn đuốc
Thấy sáng rực niềm tin
Đêm dài đêm qua hết
Chờ vui đón b́nh minh
Đêm trở lại lặng im
Ḷng xa mùi tục lụy
Một ḿnh nào hay biết
Ánh Đạo vàng bay lên
LẠC TRONG CƠI THIỀN
Lặng im một Sát Na
Thấy đời qua lối khác
Cơi Thiền không thanh sắc
Cây Thiền lại trổ hoa
Hương Thiền bay tinh khiết
Mùi Thiền vượt ngàn xa
Trong Sát Na vô thức
Ta không c̣n thấy Ta
Giữa thinh không tĩnh lặng
Tưởng hồn đă thăng hoa
Như qua vùng cực lạc
Ung dung cơi Thích Ca
Một Sát Na không dễ
Vẫn lạc chốn Ta Bà
Thiền qua bờ tỉnh thức
Chỉ thấy một ḿnh Ta
Một ḿnh Ta với Ta!
NH̀N LẠI M̀NH TRONG ĐÁY PHÙ DU
Hoa Ưu Đàm nở trong tâm
Mặc cho nhân thế trầm luân cơi người
Nh́n trần ai giữa chợ đời
Thấy triền miên cuộc đổi dời triền miên
T́m đâu được chút b́nh yên
Đem từ bi đến Đài Sen khơi nguồn
Ưu Đàm hoa, đóa vô thường
Măn khai, hàm tiếu tỏa hương cho đời
U mê nh́n lại Cái Tôi
Lạc loài trong cơi sáng ngời Chân Như
Trầm ḿnh trong đáy phù du
Mơ Ưu Đàm mở đường tu nhiệm mầu
Chừng nghe chuông vọng trên cao
Thong dong chân bước đi vào Sắc Không .
MƠ BƯỚC QUA DỐC NHIỆM MẦU
Leo dốc cao nhiệm mầu
Tàn hơi chưa qua được
Mùi trần c̣n ngăn bước
Chân in dấu sông mê
Chen chúc giữa phù hư
Lạc loài trong phiền năo
Tâm động như giông băo
Đâu biết đời hư không
Lắng ḷng qua hồi chuông
An nhiên cùng cây cỏ
Trong thế giới ba ngàn
Êm theo hồn mây gió
Vun cây chờ hoa nở
Óng ánh săc vô thường
Biển đời thôi giông tố
Thơm ngát mùi Đạo hương
Một ḿnh đêm tỉnh toạ
Nghĩ về cơi tử sinh
Trên con đường nghiệp quả
Thấy vầng dương đang lên .
TIẾNG THAN CỦA NGƯỜI ĐI LẠC
Một lần đếm lại bước chân
Thấy ḿnh đi lạc mấy lần dặm xa
Lạc trong trần thế bao la
Trăm năm cơi mộng chỉ là phù du
Thu ḿnh vào cơi vô ưu
Hụt đôi chân bước thiên thu không về
Đi lầm trong chốn u mê
Những viên sỏi nhỏ vỗ về chân hoang
C̣n ǵ đâu để cưu mang
Nửa đời nh́n lại khói nhang u trầm
Ra vào trong cơi trầm luân
Trên trang giấy mỏng lạc vần câu thơ
Lạc nơi không bến không bờ
Cười khan một tiếng, ngẩn ngơ tiếng cười
Đi trong cơi nhớ ngậm ngùi
Mong lời than động đến người tri âm.
THÂN PHẬN
Lang mang vẽ một ṿng tṛn
Loanh quanh trên đó đă ṃn gót chân
Chia thành hai nửa ṿng cung
Điểm sau cuối lại vừa trùng đầu tiên
Một ṿng ngày lại đến đêm
Trăm năm một kiếp quàng xiêng cơi đời
Tôi vo tṛn cái riêng tôi
Nửa CON rách nát, nửa NGƯỜI c̣n nguyên
CON NGƯỜ hai tiếng chung riêng
Một bên khuấy động một bên yên b́nh
Đưa chân vào chốn vô minh
Con người cam chịu cực h́nh trần gian
Soi ḿnh trong bóng trăng tan
Thấy con người vẫn lang thang ṿng tṛn.
MỘT CƠI LUÂN HỒI
Trở về đêm vắng ḿnh tôi
Một ḿnh trong cơi luân hồi bao la
Khởi đầu tiếng khóc u oa
Đi loanh quanh cũng không qua cuộc đời
Chưa đi đă đến nơi rồi
Một sông một bến một đời đón đưa
Đôi lần ướt áo dầm mưa
Vai vừa nghe lạnh đă vừa nắng lên
Đôi lần hong nắng ngoài hiên
Đầu chưa đủ ấm đă liền rớt mưa
Đầu sông ngướ hăy c̣n thơ
Cuối sông đă thấy con đ̣ đi xa
Một ṿng thế giới bao la
Ṿng di ṿng lại chỉ là ṿng thôi
Ḥn bi lăn khắp đất trời
Cũng trong một cơi luân hồi trần gian.
HỢP TAN
Ngồi đây nghĩ chuyện hợp tan
Trăm năm gió cũng về ngàn xa xôi
Sông c̣n bên lở bên bồi
Người c̣n tan hợp trong đời biển dâu
Hỏi ḿnh đang đứng nơi đâu
Hỏi ta đi đến nơi nào ngày mai
Nh́n trong một bát nước đầy
Chỉ trong nháy mắt nước bay một phần
Nắng qua chưa khỏi dấu chân
Mà mưa đă vội ầm ầm rớt qua
Đổi thay chỉ một “sát na”
Sắc không phải sắc, không là không không
Đời người đâu khác con sông
Xuôi về biển lớn một ḍng êm trôi
Sắc đầy cũng có khi vơi
Rót không vào sắc thấy đời đổi thay
Việc đời giống những áng mây
Tụ tan tiêu tán như ngày và đêm
................
Hợp tan là chuyện tùy duyên
Biết đâu tan hợp làm nên cuộc đời .
CHỮ KHÔNG
Thưa Thầy! Con học chữ KHÔNG
Thấy không mà có nên ḷng chưa an
Nh́n qua thế sự đa đoan
Đôi khi là có, nhiều lần lại không
Con về suy nghĩ mông lung
Ngày không ánh sáng như cùng với đêm
Đêm không bóng tối không đêm
Sáng ra nắng rọi là đêm thành ngày
Lặng yên con thử x̣e tay
Thấy trên mười ngón một bầy chữ không
Nắm bàn tay lắc một ṿng
Mở ra cũng thấy không không có ǵ
Lời Thầy cho một vấn đề
Không là có đó, có về lại không
Không là không giữa càn khôn
Có là có giữa cơi ḷng tịnh chay
“Có là có tự mảy may
Không th́ cả thế gian nầy cũng không" (*)
Nghĩ ra Không Có nghĩa đồng
Có mà không có, có cùng không thôi
Chữ KHÔNG quả khó Thầy ơi!
Học vào là có bỏ rồi hoàn không!
(*) Xin xem :
http://community.vietfun.com/showthread.php?t=383548
* T́m đọc những bài thơ khác của Trần Kiêu Bạc trong mục Đọc Thơ của Vĩnh Hảo