Nỗi niềm lữ thứ
(1978)
Anh
thức đêm nay nghe gió chuyển ḿnh
Nghe
cây cỏ mọc những chồi điêu linh
Xem
trăng sao chớp mắt đời lang bạt
Tuổi
anh tṛn như giấc mộng phiêu du
Vẫy
lần cuối
trời
khuya buồn
bước
nhỏ
Mắt
vu vơ trông
phố
thị sương mù
Lần
này thôi
ngàn
sau xin giă biệt
Phút
ngập ngừng ôi con nước vụt đi...
Anh
bước lên cao
thiên
thần mỏi mệt
Bụi
giang hồ nặng trĩu hai vai
Anh
quên đếm thời gian
quên
ngày tháng vội
và
đơn sơ anh chỉ biết đêm dài
Bạt
ngàn cánh chim
ô
chiều nắng rụng
Núi
biếc buồn thương mây gió lênh đênh...
Anh
không kiếm kỳ hoa, không t́m dị thảo
Ḷng
đơn sơ, anh yêu lá rụng vàng.
Lại
một đêm chợt về trêu giấc ngủ
Anh
lạnh ḿnh nghe sóng vỗ gọi tên
Buồn
quen lối theo đêm về trú ngụ
Tuổi
suy tư chợp mắt như ngục h́nh
Anh
không biết điêu ngoa, không sành tư lợi
Yêu
cuộc đời anh hiến cả tâm tư.
Chiều
lăng đăng những mây hồng khói đụn
Nắng
vàng xa ấp ủ một phương trời
Anh
khẽ hát lời nguyền non nước cũ
Và
một lần khẽ gọi núi rừng ơi
Anh
đi kiếm tương lai
xuôi
bờ ảo tưởng
Chập
chùng lay
hoa
lá ngữa nghiêng cười
Rồi
đêm đến trên non
anh
vụng về giấu mặt
Đôi
tay trần không giấu nổi phong sương
Anh
không chết đâu em
nhưng
anh vừa biến dạng
Suối
nguồn ơi
một
ḍng chảy miên man...