CHƯƠNG
MƯỜI LĂM
Chùa Hải Đức nh́n từ đường Hoàng Hôn
(ảnh Vơ Văn Tường)
Lăo già
từ đâu không biết, đột nhiên xuất hiện ngay trong pḥng tôi, tự
tiện kéo ghế, ngồi vào bàn viết. Lăo ngồi hướng ra phía cửa sổ.
Tôi đang nằm ở đi-văng, chỉ nh́n nghiêng, thấy được một nửa khuôn
mặt của lăo chứ không rơ được mặt mũi chính diện của lăo ra sao.
Tôi ngồi bật dậy, dụi mắt nói:
“Chào
bác, bác… kiếm ai vậy?”
“Tôi đó
à? Tôi có kiếm ai đâu. Chỗ nào có cậu th́ chỗ đó có tôi, cần ǵ
phải kiếm t́m chứ.”
Lăo
quay mặt lại, tôi giật ḿnh. Cái mặt lăo thấy mà khiếp, lại xuất
hiện vào ban đêm, khiến tôi không sao khỏi rùng ḿnh. Một cái
mặt đầy những thẹo và vết nám. Giống như một vùng đất bị cày phá
bởi bom đạn. Đôi mắt tinh ranh liếc tôi một cái rồi nhếch một nụ
cười nham hiểm.
“Cậu
tưởng tôi già lắm sao? Cậu bao nhiêu tuổi th́ tôi bấy nhiêu năm,
hà cớ chi phải gọi tôi bằng bác nghe khách sáo quá!”
“Ồ,
thực vậy sao? Anh bằng tuổi tôi thôi à?”
“Vậy mà
trông tôi già quá, phải không? Ừ th́ tôi không được may mắn như
cậu. Ở đâu cậu cũng được người ta quư chuộng, ưu đăi, yêu
thương, nên cậu vui vẻ, tự tin, tự hào, tự tôn, tự cao, tự đắc,
tự măn, vênh mặt lên, mặt cậu phải trẻ trung, sáng sủa, c̣n tôi
hả, ôi, có ai thèm ngó tới đâu. Người ta chỉ muốn nh́n những con
người có bề ngoài dễ nh́n như cậu thôi. Rồi người ta đẩy tôi
vào bóng tối, sống như một con chó hoang ghẻ lở. Ngay cả cậu
nữa, không phải cậu đă giật ḿnh khi nh́n bản mặt gớm ghiếc
của tôi sao!”
“Ồ,
đừng nói vậy… thực ra, đó cũng chỉ là bề ngoài, tính chất bên
trong mới quan trọng.”
“Cậu
chỉ nói cho có, nói để an ủi, chứ thực ra, ngay cả cái gọi là
tính chất bên trong của tôi, cậu cũng khinh thường nốt. Cậu chỉ
biết có cái tâm Phật, chỉ biết t́m kiếm và kính trọng cái tâm
Phật mà thôi. Thôi, tôi không cần lời an ủi, khích lệ ǵ của cậu
đâu. Chẳng thà cậu cứ nói chuyện với tôi một cách thành thực.”
“Thành
thực đến mức nào anh mới vừa ư đây?”
“Mức
nào à? Thành thực mà cũng có mức độ nữa sao?”
“Ư tôi
không muốn nói vậy. Anh bắt bẻ từng chữ th́ làm sao có thể trao
đổi, có thể hiểu nhau được chứ!”
“Ha ha ha.
Cần ǵ phải trao đổi mới có hiểu biết! Chẳng phải tôi tỏ biết
cậu từ tận nguồn căn đến những ngọn ngành chi li của đời cậu
sao?”
“Tôi không
biết anh là ai, sao anh lại biết tôi?”
“Cậu không
biết tôi à? Cậu biết đấy chứ. Đă nhiều lần cậu trông thấy tôi
rồi mà. Cậu từng xua đuổi tôi rồi mà. Có điều cậu chỉ thấy cái
gáy, cái lưng của tôi, c̣n xua đuổi th́ cậu chỉ xua đuổi cái
bóng của tôi mà thôi.”
“Hừm, nói
ǵ khó hiểu quá. Thực ra anh là ai, anh muốn ǵ?”
“C̣n phải
hỏi! Tôi đến đây là để mặc cả với cậu cái chuyện ấy.”
“Chuyện
ǵ? Tôi không quen chuyện buôn bán hay mặc cả ǵ đâu nha.”
“Hứ, cậu
không quen với cậu không biết, mà thực ra, cả đời cậu là một
cuộc mặc cả liên tục với những giá trị hảo-ố, thanh-trọc,
vinh-nhục, đắc-thất, thiện-ác, chân-giả, thực-mộng, phật-ma,
thiên đàng-địa ngục, niết bàn-sinh tử…”
“Ừ th́
những người xuất gia như tôi ắt phải biết phân định được những
giá trị sai biệt của những thứ đó chứ.”
“Phân định
để chọn lựa, chẳng phải là một cuộc mặc cả hay sao? Cho nên, tôi
mới gặp cậu để thương lượng cái chuyện ấy.”
“Chuyện
ǵ? Nói thẳng đi, không cần phải úp mở.”
“Ô là là,
b́nh tĩnh, đừng có vội vàng hấp tấp. Cái chuyện đó nói ra cả tôi
và cậu đều khoái. Nhưng để trong ḷng, đừng nói thẳng ra th́ c̣n
khoái hơn.”
“Đừng có
điên, chuyện ǵ th́ nói ngay, đừng làm mất thời giờ tôi như
vậy.”
“C̣n
chuyện ǵ nữa! Cái chuyện mà hiện nay cậu ngày đêm suy nghĩ,
tưởng nhớ, mộng mơ, thèm khát, mong đợi và muốn chiếm hữu đó!”
“À, chuyện
giải thoát giác ngộ…”
“Không,
không phải, cậu đừng có vờ vĩnh, cậu đừng có tự dối ḷng như
thế. Đối với cậu bây giờ, giải thoát giác ngộ đâu có nghĩa lư ǵ
chứ. Cậu chỉ muốn hưởng thụ những cảm giác êm đềm của t́nh ái,
của dục lạc mà thôi.”
“Nói bậy!
Thực ra anh là ai? Anh muốn ǵ?”
“Tôi muốn
nói chuyện với cậu về Như Như.”
“Hả?
Anh… biết cô ta à?”
“Hố hố,
giờ này cậu mới biết hỏi câu đó th́ có muộn lắm không! Trong khi
cậu hăy dè dặt như một anh chàng quân tử trượng phu phong nhă
lịch sự từng bước ngại ngùng và ngập ngừng bước đến với nàng th́
tôi đă chạy vù đến ngay cái đích cuối cùng của khát vọng chiếm
hữu.”
“Nghĩa
là… nghĩa là sao? Anh đă làm ǵ cô ấy?”
“Làm ǵ
ư? Cậu không tưởng tượng được nổi sao? Cậu kém nhạy cảm đến vậy
sao? Ồ, cậu tiếc rẻ, phải không? Ha ha, rơ ràng là vừa nghe vậy
là cậu tiếc ngẩn, tiếc ngơ. Này nhé, tôi nói cậu nghe, cậu hiểu
chiếm hữu là ǵ chứ hả? Ừ, tôi đă chiếm hữu nàng. Tôi đến gần
nàng, không nói một lời tán tụng xưng dương, không cần phải tập
trung thiền định, không cần phải đếm hơi thở ra vào, không cần
phải nhắm mắt nhắm mũi niệm Phật, tôi vuốt tóc nàng, tôi hôn lên
đôi mắt sáng như sao của nàng, tôi hôn lên đôi môi màu hồng non
của nàng, rồi tôi cởi chiếc áo dài trắng của nàng, rồi tôi cởi
bỏ hết những ǵ nàng đeo mang trên người ra, rồi tôi xiết chặt
lấy nàng, rồi chúng tôi ḥa nhập với nhau làm một. Hừ, cậu đừng
có cười khẩy với tôi như vậy. Cậu không tin à? Cậu tưởng rằng
tôi xấu xí như vầy th́ Như Như không chấp nhận tôi sao, và cậu
tưởng rằng nàng có thể thể từ chối sự ḥa nhập đồng nhất với tôi
sao? Cậu lầm rồi. Thực ra, Như Như không phải chỉ là người yêu
của cậu thôi đâu. Cô ta c̣n là người yêu của tôi từ những tiền
kiếp xa xôi lắm rồi. Khà khà, tóm lại là cuối cùng, chúng ta
cũng là người đồng cảnh, chúng ta đă có cùng một đối tượng, thú
vị quá, phải không? Chỉ có một điều khác thôi là tôi đă chiếm
hữu nàng, c̣n cậu th́ hăy c̣n bận bịu đóng vai tṛ quân tử, bụng
th́ muốn mà ngoài mặt th́ làm bộ nghiêm trang, mực thước, phấn
đấu giằng co với ba cái lư lẽ và hoài vọng cao xa.”
“Vậy
bây giờ anh muốn ǵ?”
“Thấy
chưa, chính cậu tự mở miệng mặc cả với tôi rồi đó.”
“Tôi
đâu cần mặc cả, tôi chỉ hỏi anh đến đây kể những chuyện đó cho
tôi với mục đích ǵ, và chuyện đồng nhất giữa anh và nàng có can
hệ ǵ đến tôi mà anh phải nói chứ?”
“Can hệ chứ sao
không? Chẳng phải cậu cũng yêu Như Như và muốn được đồng nhất
với nàng hay sao? Cậu trả lời đi, ở đây chỉ có cậu và tôi thôi,
không cân phải e dè sự bàn tán, dị nghị của thiên hạ, hăy nói
một chữ thôi, cậu muốn được thể nhập và Như Như, muốn cùng với
Như Như làm một, có không?”
“Có.”
“Vậy th́ đây là yêu
cầu của tôi: chốc nữa Như Như đến đây, ở lại đêm với cậu, và sẽ
ở măi cho đến tối hôm sau, phải vậy không? Trả lời đại đi, rồi
tôi mới nói tiếp, tôi biết hết rồi mà giấu giếm ǵ. À, phải, cậu
đă gật đầu công nhận. Nàng đến một thân một ḿnh như thế lại
chịu ngủ đêm ở đây chứng tỏ rằng nàng sẵn sàng chấp nhận chuyện
đồng nhất với cậu làm một rồi. Cậu đừng có bào chữa. Thực ra,
cậu cũng biết là nàng chỉ lấy cớ được gần cậu để nói chuyện,
nhưng nếu cậu làm điều ǵ xa hơn cái mục đích đó th́ nàng cũng
chấp nhận thôi.”
“Đủ rồi, anh nói
tiếp đi, đừng nói ṿng vo làm ǵ.”
“Này nhé, nàng đă tự
nguyện hiến dâng và cậu cũng muốn tiến đến sự thể nhập toàn vẹn
với nàng, vậy th́, tôi nhắc cậu, ngay từ phút nàng đặt chân đến,
cậu phải tự động gác bỏ hết mọi thứ, lột bỏ hết mọi thứ, không
những chỉ lớp áo quần ‘thô sơ ma bố’ mà cậu từng hănh
diện khoác mặc mà ngay cả những thứ gọi là giá trị tinh thần mà
lâu nay cậu mặc chồng lên từng lớp trên người, cũng phải lột
hết, vứt hết: nào là niềm tự trọng, nào là sự hổ thẹn, nào là ư
hướng thanh cao, nào là phạm hạnh thanh tịnh, nào là lư tưởng
xuất trần, nào là chí nguyện đạp đất vá trời, nào là tư tưởng
dấn thân cứu đời, nào là hoài băo giải thoát… Có vất hết những
thứ ấy th́ cậu mới có thể có được sự đồng nhất với nàng.”
“Tưởng ǵ chứ phương
cách để đồng nhất, để thể nhập th́ tôi biết.”
“Cậu
nói cậu biết à? Không, cậu không biết ǵ cả. Cậu chỉ học được
phương cách thể nhập trên lư thuyết thôi. Và cái khát vọng thể
nhập đó v́ được nuôi lớn và tràn ngập trong cậu nên đôi lúc cậu
đă tưởng rằng cậu có thể để nhập vào bất cứ cái ǵ cậu muốn. Mà
thực ra, trên thực tế, cậu chưa hoàn toàn thể nhập vào bất cứ
cái ǵ cả. Bởi v́ tâm cậu c̣n đeo mang nhiều thứ lắm. Cậu có quá
nhiều lư tưởng, quá nhiều h́nh ảnh, quá nhiều biểu tượng, quá
nhiều những ngôn từ và ư niệm chọn lọc. Đi đâu cậu cũng mang
theo cả lô những thứ ấy. Chúng ḅ lổn ngổn, lảng ngảng trong
cậu. Vướng bận như thế th́ làm ǵ có sự đồng nhất, làm ǵ có thể
thể nhập vào Như Như!”
“Nhưng... tại sao anh lại khuyến khích tôi làm chuyện ấy? Tôi
làm chuyện ấy th́ có lợi ǵ cho anh? Và tại sao tôi lại cần
thiết phải thể nhập làm một với Như Như mà anh đă từng chiếm
hữu, từng thể nhập?”
“Xí,
cậu rơ là một thằng ngốc. Cậu nh́n lại ḿnh xem, tôi nói có sai
đâu, cái đầu của cậu đầy ắp những ư niệm phân biệt, chọn lọc.
Cậu hăy c̣n tôn thờ sự băng trinh, ghét bỏ sự ô uế. Cậu hăy c̣n
khao khát cái quyền ưu tiên, đố kỵ sự thừa hưởng muộn màng. Ư
niệm về thời gian và không gian hăy c̣n xếp hàng từng lớp từng
dăy trong đầu cậu. Cậu tưởng rằng có kẻ nào thể nhập với Như Như
rồi th́ nàng sẽ hết trong sạch sao? Cậu tưởng rằng có kẻ nào thể
nhập với nàng trước th́ cậu sẽ là người đến sau sao? Đă nói là
thể nhập th́ làm ǵ c̣n có sạch-dơ, trước-sau, c̣n-mất! Cậu là
một thằng ngu! Cậu chỉ biết ch́m đắm trong những ngôn từ rỗng!
C̣n cậu hỏi nếu cậu thể nhập với Như Như th́ tôi có lợi ǵ đâu
mà đến đây khuyến khích? Th́ đây, tôi xin trả lời: tôi để ư cậu
bao năm rồi, thấy cậu chưa bao giờ thực sự hạnh phúc. Cuộc đời
cậu đấy à, từ nhỏ đến giờ, không, phải nói là từ vô lượng kiếp
đến giờ, chỉ đuổi bắt ảo ảnh, và đạt được những cái ảo ảnh. Có
khi chính cậu cũng biết chúng là ảo ảnh, nhưng rồi cậu cũng
không t́m được cái ǵ chân thật để thay thế. Trước mắt cậu là cả
một vũ trụ mộng huyễn vô thường. Chính v́ vậy mà cậu vừa hăm hở
t́m kiếm mà cũng vừa khăng khăng chối từ bất cứ cái ǵ có được
trong tầm tay. Như vậy làm sao có được hạnh phúc chứ! Mà cậu
tưởng cái hạnh phúc của cậu không ảnh hưởng ǵ tới tôi sao? Thế
th́ cậu cũng chưa hiểu được một tí ǵ về cái lư nhân duyên, về
tương-sinh tương-diệt, tương-tức tương-nhập cả. Cậu cứ thể nhập
trọn vẹn với Như Như đi, cứ hạnh phúc trọn vẹn với Như Như đi,
th́ tôi và cả vũ trụ này sẽ hạnh phúc ngay.”
“Được
rồi, anh nói nhiều quá. Bây giờ anh về đi cho tôi được yên.”
“Cậu đă
hứa ǵ với tôi đâu mà bảo tôi về?”
“Anh
muốn tôi hứa ǵ chứ?”
“Chính
tôi là người t́m kiếm và đem Như Như đến cho cậu. Cậu chỉ có một
cơ hội này thôi để chụp bắt lấy cái ǵ cậu từng mơ ước. Cho nên,
cậu phải hứa với tôi là sẽ vứt bỏ hết tất cả ngôn từ và ư niệm
nào không dính nhập đến Như Như để có thể ḥa nhập với nàng làm
một. Như vậy mới không bơ công tôi sắp đặt và tạo dựng. Cậu phải
biết rằng nàng là một thực thể. Tôi nhắc lại, MỘT THỰC THỂ. Cái
thực thể đó là thực thể CHỈ KHI NÀO CẬU ĐỒNG NHẤT TOÀN VẸN VỚI
NÓ. Không có sự đồng nhất ấy th́ cả vũ trụ này đều là mộng huyễn
chiêm bao. Cậu nên nhớ điều ấy. Như Như đến với cậu đêm nay là
thực. Thôi, tôi đi. Như Như sắp đến rồi đó. Cậu tắt đèn trước
đi, như vậy tốt hơn.”
Không
chờ tôi hành động, hắn tự ư vói tay, tắt đèn rồi lủi thật nhanh,
thoắt cái đă mất dạng trong bóng đêm. Tôi thở phào. Nói chuyện
với hắn sao mệt quá. Hắn làm thần kinh tôi căng thẳng, nhức
nhối, và tim tôi đập mạnh một cách bất thường. Tôi định đứng dậy
đi rửa mặt th́ Như Như mở cửa bước vào. Trong bóng tối, tôi nhận
ra ngay đó là nàng với chiếc áo dài trắng hôm dự lễ Phật Đản.
“Như
Như, em đến thật đó sao?”
“Chứ
c̣n ǵ nữa. Anh không mong đợi em à?”
“Có.
Nhưng… có khi anh ngờ đó chỉ là một giấc mộng.”
“Em là
thực đây, để em đóng cửa lại rồi ḿnh nói chuyện há.”
“Em có
gặp ai trên đường đến đây không?”
“Không,
không ai cả.”
“Em đến
đây. Đưa tay em cho anh.”
“Anh
vẫn chưa tin là em đến thực à?”
“Anh
tin rồi, em đến thực. Em là Như Như.”
Nàng
ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc đi-văng. Tôi choàng nhẹ cánh tay
lên vai nàng, kéo nàng vào sát vào ḿnh. Da thịt nàng mềm, mịn
qua lớp lụa trắng. Nàng ngoan ngoăn tựa đầu vào vai tôi. Tóc
nàng ngai ngái mùi hoa sứ với sương đêm. Tôi khẽ hôn lên mái tóc
ấy. Nàng nắm lấy bàn tay tôi, nói:
“Anh có
nhớ là anh c̣n nợ em ba chữ chưa nói ra không?”
“Nhớ.”
“Em
muốn nghe anh nói. Bây giờ là thời điểm đúng nhất, thích hợp
nhất để anh trả nợ em đó.”
Tôi
cười:
“Ba
tiếng ấy đâu cần phải nói ra nữa, hở em. Thực ra, sự có mặt của
em không có bất cứ ngôn từ hay ư niệm nào có thể vói đến được.”
“Anh
nói câu ấy em có cảm tưởng như đă từng nghe qua từ một người
nào. Hay là chính anh đă nói với em câu ấy rồi, phải không?”
Tôi
không trả lời, tự nghĩ: “Chắc là hắn. Hắn cũng đă nói với nàng
như thế.” Một nỗi ghen tuông nhỏ mọn nổi dậy trong ḷng khiến
tôi mất vui, đánh mất ngay hứng thú được ôm nàng trong ṿng tay.
Tôi buông nàng ra, đứng dậy, đến bên cửa sổ, nh́n ra trời đêm.
Nàng bước đến sau tôi, ṿng hai tay ôm lấy tôi từ phía sau, dựa
sát mặt và người nàng vào lưng tôi.
“Nếu
anh và em không có thực th́ màn đêm bên ngoài cũng không có
thực, cái bàn này cũng không có thực, cả vũ trụ cũng không có
thực. Anh nghĩ đúng không? Thực tại luôn có mặt. Nó chỉ là mộng
huyễn khi chúng ta chối bỏ nó mà thôi. T́nh yêu cũng vậy. Nó là
một thực tại.”
Tôi
quay người lại, ôm lấy nàng. Và chúng tôi hôn nhau trong bóng
đêm. Rồi chúng tôi d́u nhau đến chiếc đi-văng. Nàng tự nguyện
nằm xuống, chờ đợi. Tôi lần ṃ trong bóng tối, t́m con đường thể
nhập. Cởi bỏ hết, vứt bỏ hết những ǵ không dính nhập đến Như
Như. Chỉ trong khoảnh khắc cúi ḿnh xuống, tôi lập tức tan nhanh
vào nàng. Chúng tôi trở thành một khối pha lê trong suốt như
được kết tinh từ những hạt sương ảo diệu của đêm tối trần gian.
Nhưng chỉ một lúc ngắn ngủi sau đó, tôi lại quay trở về với sự
phân hai, với thế giới nhị nguyên muôn thuở của con người để rồi
giật ḿnh biết rằng tôi đă xúc phạm nàng.
“Như
Như, em có sao không?”
“Không,
Khang ơi, em yêu anh. Em tự nguyện mà. Thực ra em có mất ǵ đâu.
Muôn đời em vẫn thế. Anh không biết rằng anh với em chỉ là một
thôi sao?”
“Ôi, em
chỉ biết nói theo hắn. Hắn lừa chúng ta đó. Em với anh chỉ là
một trên mặt bản thể thôi; c̣n trên thực tế, sắc thân của em,
sắc thân của anh, tâm tưởng của em, tâm tưởng của anh, vẫn là
hai. Em không thể nào là anh, anh không thể nào là em được.
Chúng ta là những hạt sương, là những hạt bụi riêng lẻ, vô
thường, bay lăng đăng trong ṿm trời hữu hạn… Và anh, ôi, anh
thật là xấu hổ, anh đă nghe lời xúi dục của cái tên vô lại gớm
ghiếc kia để chiếm đoạt em, hủy hoại em… Như Như, tha thứ cho
anh… Anh đă đánh mất nơi em cái ǵ đáng ra phải được trân trọng
ǵn giữ…”
Tôi vừa
nói ngang đó bỗng thấy gă thanh niên khi năy bước đến, đứng
ch́nh ́nh ngay trước mặt, bên cạnh đi-văng. Tôi ngồi vùng dậy,
mặc vội áo quần vào. Trong khi đó, Như Như vẫn điềm nhiên bất
động, không chút xấu hổ phơi ḿnh lồ lộ trước sự hiện diện của
nhân vật thứ ba. Tôi hét lên:
“Anh đi
đâu vào đây?!” rồi tôi lấy quần áo che đậy cho Như Như. Hắn xấn
tới, dùng hai tay kéo tôi nằm sấp lên người Như Như rồi c̣n đẩy
mạnh sau lưng tôi, vừa đẩy vừa hét lớn:
“Thể
nhập! Thể nhập! Cái tên quân tử ngốc nghếch! Cậu phải là một với
Như Như. Vứt hết, đừng suy nghĩ ǵ hết! Hăy bước sâu vào, bước
đến chỗ tận cùng kỳ ảo của thế giới nhất nguyên bất nhị mà lâu
nay cậu t́m kiếm! Nó ở đây, ngay trước mặt cậu đó. Mau thể
nhập!”
Tôi
vùng vẫy, quay ngược lại, đẩy Như Như sát vào phía vách, hối
thúc nàng mặc áo quần, rồi tôi đưa tay nhứ một quả đấm trước mặt
hắn, hăm dọa:
“Đừng
quá đáng nhé! Tôi không nhịn nữa đâu.”
Hắn
không sợ, c̣n đưa khuôn mặt gớm ghiếc tới gần sát mặt tôi, nói
chế giễu:
“Cậu sẽ
chẳng bao giờ là người hạnh phúc v́ lúc nào cậu cũng quay lưng,
chối bỏ thực tại, và làm điều ǵ cậu cũng suy nghĩ kỹ, cân nhắc
lợi hại, hoặc chuyện làm xong lại hối hận ăn năn. Không có cái
ǵ được gọi là toàn vẹn trong cả cuộc đời cậu cả. Ôi trời, sao
cậu ngốc quá vậy! Cho đến nước này mà cậu cứ phân định rạch ṛi
cái biên giới giữa cậu và Như Như sao? Vậy th́ ăn nói làm sao về
con đường dấn thân, thể nhập, cứu độ chúng sinh một cách viên
măn. Cậu chỉ biết học nói, học suy nghĩ theo kinh điển, theo
sách vở chứ chẳng bao giờ học được con đường hành động. Mà thể
nhập là con đường hành động. Cậu không biết vậy sao? Cậu không
thể làm được chuyện đó sao? Vậy th́ cậu mất toi hết trơn rồi.
Cậu không có khả năng đồng nhất được với nàng th́ để tôi.”
Nói rồi
hắn đẩy tôi qua một bên, leo lên đi-văng, nằm chụp lên người
nàng. Tôi túm lấy cổ hắn, kéo ngược lên:
“Đi, ra
ngoài! Không được xúc phạm cô ấy!”
Hắn
cười lên một tràng, nói gằn từng tiếng trong kẽ răng:
“Tôi
muốn cho cậu thấy rằng cả cậu và tôi đều có thể đồng nhất trọn
vẹn với Như Như. Chỉ tại cậu phân biệt quá mà thôi. Ôi trời,
biết đến bao giờ cậu mới chịu làm theo ư tôi đây. Tôi nói cậu
nghe điều quan trọng này nữa: thực ra, không phải chỉ có cậu hay
tôi thể nhập làm một với Như Như mà ngay cả giữa cậu và tôi cũng
không có bất kỳ một sự cách ly nào cả.”
Nói rồi
hắn rời Như Như, quay qua tôi, dí cái mặt thẹo của hắn sát vào
mặt tôi, hai tay ôm quàng lấy cổ tôi, đè tôi xuống đi-văng. Hắn
sắp sửa cúi xuống hôn và muốn trở thành một với tôi, tan biến
vào trong chính thể xác và tâm hồn tôi.
Tôi
kinh hăi thét lên một tiếng, tỉnh giấc. Cả người tôi ướt đẫm mồ
hôi. Nh́n ra cửa sổ, tôi thấy trời hăy c̣n chóa nắng. Chưa phải
ban đêm. Nhánh hoa hậu với hai cái hoa tím vẫn c̣n đong đưa sát
khung cửa lưới ở cửa sổ. Nắng chiều lay lắt xuyên qua kẽ lá, đùa
giỡn. Tôi vùng dậy, bước ra khỏi pḥng: “May quá, năy giờ chỉ là
một giấc mộng.”
Tôi lấy áo quần đi
tắm.
Ô
Tắm xong, tôi thấy
thật tỉnh táo và tươi mát trong ḷng, không c̣n sợ hăi hay ớn
lạnh giấc mộng kinh tởm vừa qua. Ngang qua pḥng khách của
viện, thấy đồng hồ chỉ năm giờ chiều, tôi nhớ đến giờ hẹn bảy
giờ tối nay với Như Như tại pḥng. Cái hẹn này, là một sự thực,
không phải là mộng nữa. Nó sắp đến với tôi rồi. Tôi phấn khởi về
pḥng, lau quét, dọn dẹp sơ. Rồi tôi leo lên gác trên, kiểm tra
lại xem nơi đây c̣n cần ǵ nữa không, v́ đêm nay, Như Như và tôi
sẽ ngồi nói chuyện bên nhau, sau đó tôi xuống đi-văng để nàng
ngủ trên gác này hay ngược lại. Mà cũng có thể là hai đứa nằm
chung trên gác. Gác này đâu có bàn ghế hay vật dụng ǵ nên rộng
rinh, đứa góc này, đứa góc kia, có sao đâu. Nằm nói chuyện suốt
đêm, suốt ngày. Đói, tôi đi kiếm thức ăn. Có thể hai đứa ăn
chung một tô cơm, uống chung một ly nước. Chẳng ǵ thú vị bằng.
Xong xuôi mọi sắp
đặt cần thiết cho cuộc gặp gỡ thơ mộng trên căn gác, tôi ra ngồi
chơi ở cột cờ. Nơi đây, đă lâu rồi, từ khi nghe thầy Tuệ Sỹ đọc
câu thơ trong Đằng Vương Các Tự của Vương Bột, tôi đă
không c̣n ngồi nh́n ngắm, theo dơi những con c̣ trắng bay qua
cánh đồng rộng mỗi chiều. Lúc đó, tôi sợ hăi cô đơn, muốn trốn
chạy cô đơn. Câu thơ ấy, h́nh ảnh con nhạn lẻ ấy, làm tăng thêm
nỗi cô đơn trong tôi, thúc đẩy tôi t́m kiếm những ǵ tôi không
nên t́m kiếm. Bây giờ, tôi biết tôi sắp có Như Như đêm nay, tôi
không c̣n biết sợ cô đơn là ǵ. Tôi mạnh dạn ngồi đây, chờ đợi
những đàn c̣ và con c̣ nghịch ngợm cô lẻ lúc nào cũng bay muộn
màng phía sau. Bao rộn ră bừng dậy làm tươi mát trái tim khắc
khổ v́ nếp sống kinh viện của tôi, tràn lấp hết mọi hăi sợ. Tôi
sẽ có Như Như đêm nay. Trong ṿng hơn một giờ đồng hồ nữa, khi
màn đêm buông xuống, nàng sẽ đến bên tôi. Tháp trống kia, cái
tháp cổ gần trăm năm phơi ḿnh giữa nắng sương để lắng nghe ngàn
lần kinh kệ sớm chiều kia, đêm nay sẽ là nơi t́nh tự của đôi
trẻ, sẽ như cái chuồng bồ câu, hay như cái tổ của một cặp uyên
ương…
Vừa nghĩ đến đó, bất
chợt, một nỗi rạo rực kỳ lạ bốc dậy trong tôi. Tôi rùng ḿnh,
nhớ lại giấc mơ ban năy, Ôi, cái gă thanh niên vô lại xấu xa
kia, hắn là ai, sao lại đến quấy phá tôi trong giấc mộng vậy
ḱa? Gương mặt hắn thật là đáng sợ. Ngôn ngữ hắn thật táo bạo.
Nhưng… h́nh như hắn có nét ǵ phảng phất giống tôi. Ừ, phải rồi,
đôi mắt hắn, cái mũi hắn, cái miệng hắn, giống tôi y hệt, chỉ
khác là da mặt hắn nhăn nheo, đầy thẹo và hắn hay liếc dọc liếc
ngang, khịt mũi, nhếch miệng, bĩu môi, liếm môi… Hắn là ai vậy?
Phải chăng tôi đă bắt gặp hắn ít nhất một lần trên đời nên mới
trông thấy hắn rơ ràng trong giấc mộng? Tôi không sao nhớ nổi đă
gặp hắn lúc nào và ở đâu. Thôi, không cần nghĩ đến hắn nữa, Như
Như sắp đến rồi. Và, ô ḱa, tôi nhớ rồi, tôi thật xấu hổ nhớ lại
là trong giấc mơ, tôi và Như Như đă làm cái chuyện bậy bạ ấy…
Ồ, không thể được! Không thể được! Tôi vùng đứng dậy, quay vào
trong. Đi đi lại lại trước thềm chánh điện. Không thể để cho
chuyện ấy xảy ra được. Điều đó, không phải chỉ v́ vấn đề giới
luật, mà c̣n là một lư do khác nữa: để giữ cho cái mộng kia
không bao giờ có thẻ trở thành sự thực. Như Như cứ đến, vâng, dù
sợ hăi, tôi vẫn muốn nàng đến với tôi đêm nay, nhưng tôi sẽ cố
gắng giữ sao cho cuộc gặp gỡ này là một sự thực trôi trên một
giấc mộng đẹp, sẽ không có ǵ quá đáng và phàm tục xảy ra.
Tôi bước trở lại về
phía cột cờ.
Hay là, tốt hơn hết,
Như Như đừng đến. Như Như, xin đừng đến. Em sẽ bị trở ngại và em
không đến được. Vậy đi, vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta. Em cứ
hẹn nhưng em đừng đến nhé (*). Ô, nắng chiều sắp tắt và đàn c̣
trắng đang bay ngang cánh đồng ruộng xanh ngắt. Và ḱa, con c̣
ương ngạnh, kiêu kỳ, một ḿnh bay sau kéo theo cả một khung trời
cô tịch xám ngắt.
Như Như ơi, hăy đến,
vâng hăy đến. Anh không chịu đựng nổi niềm cô đơn khủng khiếp
này. Hăy đến, Như Như. Em đă hẹn và anh cũng đă chờ đợi ba ngày
rồi. Đêm nay sẽ là đêm quan trọng nhất, quyết định cái chung cục
của cuộc t́nh chúng ta. Anh sẽ trả lời với em ngay trong đêm nay
những ǵ em mong đợi. Anh cũng sẽ nói với em ba chữ mà anh mắc
nợ em. Tất cả sẽ được trả lời, được quyết định trong đêm nay mà
thôi. Vậy th́ em hăy đến. Có thể anh được em, em được anh, có
thể chúng ta sẽ chia tay măi măi để anh lại tiếp tục vỗ cánh
trên ṿm trời mênh mông hiu quạnh của đời anh. Đến đi Như Như,
v́ dù sao, cả anh và em đều sẵn sàng chấp nhận bất cứ cái giá
nào cho cuộc gặp gỡ đêm nay.
C̣n một giờ đồng
hồ nữa nàng sẽ đến.
Tim tôi đập bấn loạn. Lật một cuốn kinh, tôi xé trang cuối có
h́nh vị hộ pháp, đem lên gác, dán lên vách. Tôi chắp tay bái ông
hộ pháp một cái, rồi cười nói: “Ngài phải canh chừng nhắc nhở
giùm tôi đó nha. Nếu có chuyện ǵ đáng tiếc xảy ra nơi tháp này
th́ khổ cho tôi suốt đời, nhưng ngài cũng chịu trách nhiệm một
phần đó.”
C̣n nửa giờ đồng
hồ nữa nàng sẽ đến.
Tôi bắt đầu run. Như Như ơi, có phải em sẽ đến với anh đêm nay
không? Phải, em sẽ đến. Anh nhớ rồi, em đă sắp đặt mọi thứ, và
em nhất quyết sẽ đến, trong chốc lát nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ
nói ǵ, chúng ta sẽ làm ǵ, suốt một đêm và một ngày kế tiếp?
Chúng ta sẽ ôm nhau, sẽ hôn nhau, như những cặp t́nh nhân mông
muội của trần gian, như trong giấc mộng ban trưa mà anh đă thấy.
Sau đó, chúng ta sẽ d́u nhau đến chiếc đi-văng này. Và rồi chúng
ta nghe lời cái tên lưu manh kia, quấn lấy nhau, thực hiện khát
vọng đồng nhất bằng xúc cảm nhục dục. Không, không thể được. Như
Như, chưa bao giờ anh hiểu được anh như lúc này. Anh hiểu được
rằng, anh sẽ không có một chút sức lực hay ư chí nào để cưỡng
chống lại cơn đói khát dục vọng điên cuồng của anh. Anh sẽ không
thể nào kềm chế được anh đâu. Nhất là trong một hoàn cảnh thuận
lợi như thế này, sẽ không sức nào ngăn cản được anh, dù có cả
ngàn vị hộ pháp dán đầy trên bốn vách…
Hốt nhiên, trong một
khoảnh khắc bừng sáng của trí tuệ, tôi sực hiểu, sực biết rằng,
cái gă mặt thẹo nham nhở kia, thực ra, chẳng phải ai xa lạ: hắn
chính là tôi, là dục vọng của tôi, là cái bản ngă của tôi mà
thôi. Tôi kinh hăi chộp vội cái đăy, vơ quần áo và tấm ca-sa,
cây bút và tập thơ, hấp tấp nhét cả vào. Rồi tôi đóng cửa, khóa
lại. Chạy.
Như những người vượt
biên, trốn khỏi đất nước dưới sự kềm chế của một thế lực mà ḿnh
không đủ sức chống lại, tôi trốn ra khỏi một cuộc t́nh mê muội
của ḿnh. Tôi không muốn chuốc lấy thất bại. Tôi cũng không cần
sự chiến thắng vinh quang nào trong cuộc t́nh ấy cả. Tôi chỉ
muốn tồn tại.
Và tôi chạy thục
mạng trên con đường Hoàng Hôn ngoằn ngoèo giữa lưng đồi Trại
Thủy. Màn đêm lúc ấy đă buông. Con đường đá lởm chởm làm tôi
suưt vấp té mấy lần. Khi đă cách xa căn gác của ḿnh gần nửa dặm
chim bay rồi, tôi mới dừng chân đứng lại giữa lưng đồi, thở
hồng hộc.
Từ vị trí này, tôi
có thể nh́n thấy ngôi chùa Linh Phong xa xa phía trái, ẩn ḿnh
dưới những cây me cổ thụ, và cùng một khoảng cách ấy ở phía phải
là ngôi chánh điện chùa Hải Đức với hai cái tháp vươn lên giữa những
tàng cây sứ. Một trong hai cái tháp quét vôi trắng ấy là căn gác
nhỏ của tôi, sáng lên nhờ nhờ trong bóng đêm. Tôi bỗng bật cười
lên một ḿnh. Vô trú. Đi về phương Nam. Tiếc thay, cái nhỏ
nhốt cái lớn! Chẳng phải thầy tôi đă từng ngấm ngầm dạy tôi
thực hiện con đường thoát ly qua những ẩn ngữ ấy sao? Trên thực
tế đời sống cũng như trong áo nghĩa của con đường giải thoát,
nếu đứng dừng lại một chỗ tất sẽ có chỗ vướng mắc. Không cần
thường trú, không cần tạm trú. Phải vô trú.
Giă từ ngôi viện Hải
Đức thân yêu với thầy bổn sư, người cha uy nghiêm đạo hạnh đă
dẫn dắt tôi từng bước trên đường học đạo và mở cho tôi con đường
vô trú đêm nay.
Giă từ ngôi chùa
Linh Phong và vị Bồ tát mật hạnh Trừng Hùng đă từng bảo vệ tôi,
nuôi lớn chất liệu nhẫn nhục trong tôi bằng bao thử thách và sự
nghịch ư.
Và em nữa, Như Như,
vĩnh biệt t́nh em. Nếu em hiểu rằng con đường dấn thân của anh
không thể khởi đầu bằng một đêm ch́m đắm, có thể em sẽ tha thứ
cho anh. Riêng anh, mỗi khi nghĩ đến nỗi đau khổ tột cùng của
dân tộc, của chúng sinh, anh sẽ không bao giờ quên rằng đă nhiều
lần anh cam tâm làm khổ em, và bỏ em đứng lại trên đồi Trại Thủy
đêm nay mà không một lời giă từ hay giải thích…
Tôi vừa dợm chân
bước th́ tự dưng nhớ sực rằng v́ Như Như đă nghịch ngợm bắt tôi
phải mắc nợ nên đến tận giây phút này, tôi hăy c̣n ba chữ chưa
kịp nói ra với nàng. Bây giờ, quyết định rời bỏ thành phố Nha
Trang, tôi sẽ không sao có thể trả được cái nợ ấy. Tôi tần ngần
đứng yên một lúc. Cuối cùng, hướng về phía ngôi tháp cổ, căn
pḥng nhỏ của tôi mà có lẽ giờ này Như Như đang tiến đến, tôi
bụm hai tay lên miệng gọi lớn:
“Như Như ơi…!”
(**)
Gọi xong, tôi bắt
đầu cất bước. Và khi bước đi, tôi có cảm tưởng là tiếng gọi ấy
đă dội mạnh trong ḷng tôi làm rung cả phần ngực phía trái. Tôi
ôm ngực, lầm lũi bước vào đêm đen. Sau lưng tôi, âm hưởng của
tiếng gọi ấy va vào vách núi, lan đi qua lá cỏ cây rừng như
những đợt sóng trùng trùng nối tiếp nhau, lấn xô nhau, xé toang
màn đêm mịt mùng để rồi vỡ nát và tan vụn dần thành những hạt
bụi li ti, lăng đăng rơi vào vô cùng.
North Hills,
California, 1995.
___________
(*) Câu mở đầu bài thơ Ngập
Ngừng của thi sĩ Hồ Dzếnh.
(**) Như Như là tên gọi khác của
Chân Như, Chân Tâm, Phật Tâm, Phật Tánh, Như Lai Tạng Tánh...