Phiêu bồng điên ca

 

Bài được sáng tác khoảng năm 1977-1978, đã quên mất; nhờ thầy Như Thanh nhớ thuộc lòng ghi lại cho nhân dịp đến thăm chùa Kim Quang (Toronto, Canada) vào ngày 29.9.2010. Đăng lại đây để nhớ một thời... phiêu bồng.

 

 

Một góc trời cho ngàn mây yên nghỉ

Ta một đời đội tóc đi rông

Chiều buông xuống, ngày đi và giọt đêm đổ chậm

Bước phiêu du: cò trắng giữa trời hồng.

 

Núi cao, núi cao, trùng trùng điệp điệp

Chân mòn đá, đầu mòn hư không

Sông sâu nước ngọt giày rơm cột tóc

Nẻo ta đi hoa lá cũng phiêu bồng...

 

Rừng sâu, rừng sâu, màu xanh xuống chậm

Bước quay cuồng giữa con nước chảy phăng

Con nước chảy phăng, bóng mình thấy lại

Trong cơn điên ta chống gậy lên đường.

 

 

 

 


 

Back Up Next

 

Trở lại trang Mục Lục Thơ