Chuyến
bay đêm. Dài thăm thẳm trên đại dương bóng tối.
Những mệnh đời phiêu lưu trên tầng không mờ mịt. Khoảng không
phía trước, phía sau, hai bên, phía trên, phía dưới. Chẳng
thấy đâu là nơi chốn để dừng lại. Yên ngủ. Những giấc mộng
đẹp cùng trôi trên sông mây. Sớm mai thức dậy nh́n qua cửa sổ,
thấy ḿnh lướt trên ḍng sữa trắng. Thấp thoáng bên dưới là màu xanh của
biển. Biển trôi trên mặt đất. Mây trôi trên biển. Phi cơ trôi
trên mây. Người trôi trên không. Mà dường như không biết
ḿnh đang trôi. Có ảo tưởng dừng lại khi đang trôi. Mọi sự
trên đời đều như thế. Có chăng một sự bắt đầu? Có chăng
một sự kết thúc? Có chăng điều gọi là thủy chung?
...
T́nh
tôi đang trôi. Như thế. Như thế. Có dừng lại chăng? Có bắt đầu
và kết thúc chăng? Có sự thủy chung chăng? Người ta vẫn muốn
tin tôi có một trái tim, đập hoài một nhịp, không thay đổi...
Ừ, th́ cũng đúng thôi: có một sự dừng lại nào đó. Nhưng thực
sự th́ t́nh tôi đang trôi, vô định...
...
Bay
ngang ṿm trời quê hương. Một nỗi ǵ rưng rức trong
ḷng. Ôi những bờ cát trắng. Cửa Đại. Đại Lănh. Nha Trang...
Những thành phố thân yêu xa thẳm ngoài tầm mắt, mà thật gần
với bao kỷ niệm. Tuổi thơ tôi, trôi đâu rồi? Chỉ c̣n mây nước
trùng trùng. Một chuyến đi, là đi măi. Không biết bao giờ trở
lại! Chuyến bay này trong ṿng 14 ngày sẽ quay về nơi cất cánh,
nhưng chuyến đi năm cũ sao đă 14 năm mà không thể trở lại. Thế
giới bây giờ gần nhau quá, mà sao tôi vẫn xa quê hương tôi. Ôi,
quê hương, ngang tầm phía tây cửa sổ này thôi, mà chỉ thấy một
màu xanh thẳm xa mờ của trời nước mênh
mông...
...
Một
chuyến đi, ghé qua 4 quốc gia. Con người ở đâu cũng thế.
Luôn luôn thiết tha với cuộc sống, cho dù là cuộc sống nghèo đói
hay sung túc, hạnh phúc hay khổ đau. Mộng ước treo ở trước
mắt. Cứ vậy mà đi tới. Mộng ước nhỏ. Mộng ước lớn.
Mộng ước viển vông. Mộng ước thực tế. Mộng ước
tầm thường. Mộng ước cao xa. Ôi, con người, sao mà
tội nghiệp! C̣n tôi, tôi đi đâu, tôi trôi đâu, tôi t́m đến đâu...
giữa trần gian này? Mộng ước của tôi là ǵ? Ai cũng cho rằng
họ hiểu tôi, thấy và biết tôi muốn ǵ, t́m ǵ, đă có ǵ, đang
có ǵ, đang mong ǵ... Chính tôi cũng nghĩ là tôi hiểu tôi, hiểu
được mộng ước của tôi. Nhưng khi quan sát mộng ước
của người khác trên đôi mắt họ, nơi nụ cười của họ,
nơi bước chân của họ, nơi điệu bộ của họ... tôi quay lại
với chính tôi của một phần tư thế kỷ trước, và biết rằng
cái mộng ước năm nào của tôi không giống ǵ với họ; và
cũng không giống ǵ với tôi bây giờ. Không phải là không giống,
mà là... cái mộng ước năm nào của tôi, vẫn chưa t́m được.
Tất cả những ǵ tôi loay hoay t́m kiếm (rồi mất, rồi được,
rồi có lại, rồi mất lại, rồi t́m cái khác mới lạ hơn) đều
chẳng dính nhập đến cái mộng ước năm xưa cả. Ô, hóa ra
hơn nửa đời người, tôi chỉ đi ḷng ṿng mà vẫn chưa t́m
thấy (hoặc giả đ̣ chấp nhận một cái ǵ đó rồi cho là đă
t́m thấy) điều mà tôi kiếm t́m! Vậy mà tôi vẫn sống được,
vẫn có thể biểu lộ được với mọi người rằng tôi có
hạnh phúc. Bây giờ, tôi hiểu sâu hơn, qua kinh nghiệm sống, thực
tập sống, yêu, thực tập yêu, của một phần tư thế kỷ, rằng
người ta vẫn có thể sống được dù mộng ước của
họ không bao giờ thành tựu.
...
Cũng
có nghĩa rằng tôi chưa hề sống, chưa hề yêu. Tôi luôn hết ḿnh
với cuộc sống, và luôn hết ḿnh với t́nh yêu; nhưng cuộc sống
và cuộc yêu này hoàn toàn vắng bóng mộng ước sâu thẳm của
tôi. Mà nếu tôi có thể đạt được mộng ước ấy
ngay trong cuộc sống và cuộc yêu này, th́ chính cuộc sống và
cuộc yêu ấy cũng chẳng c̣n ư nghĩa nào đối với tôi nữa. Vậy
th́, tôi chỉ sống trong mộng. Cũng không đúng. Tôi sống với một
mộng ước treo ở trước mắt, và như thế, tôi đi tới,
tôi trôi tới. Mộng ước là cái ǵ treo lơ lửng trước
mắt, rất gần mà không vói tới được. Chỉ có thể bước
tới, bước tới, bằng một chuyến đi vô định...
Ôi
tôi, ôi t́nh tôi! Có chăng một cuộc tôi? Có chăng một cuộc t́nh?
hay chỉ là một chuyến đi? hay chỉ là một cuộc
trôi?
Vĩnh Hảo