NGHỆ SĨ
Nghệ
sĩ là ai vậy?
Là
anh chàng ấy đấy ư? Cơ tâm, tính toán, chỉ nghĩ lợi cho ḿnh,
không biết cái khổ của người khác.
Hay
là người kia? Đi đâu cũng vỗ ngực xưng tên; lúc nào cũng nghĩ
ḿnh là trung tâm vũ trụ; ngồi vào đám đông là huyên thuyên nói chuyện về ḿnh và tác
phẩm của ḿnh.
Hay
là bác ấy? Thích vui say bí tỉ với những bè bạn trong bàn tiệc
tâng bốc ca tụng nhau, chẳng nhớ trời trăng ǵ ngoài niềm kiêu
hănh về những nghệ phẩm của ḿnh và những lời khen tặng của
người khác dành cho ḿnh...
...
Ôi,
họ đều là những nghệ sĩ có tiếng tăm hoặc chút ít tiếng tăm,
hoặc chẳng có chút tiếng tăm nào cả. Nhưng họ
giống nhau ở chỗ: có hai thế giới để
sống. Một thế giới thực, một thế giới mộng. Thế giới thực
của họ, thảm lắm, chẳng nên nh́n vào làm ǵ, nh́n vào th́ chẳng
chịu nổi, sẽ thất vọng lớn! C̣n thế giới mộng là thế giới
mà họ chẳng c̣n là họ nữa. Đó chỉ là những khoảnh khắc mà
họ tạm quên ḿnh, quên đời. Nhờ cái quên ấy mà họ sáng tác
được những điều không ngờ. Họ sáng tác cái điều họ không
toan tính, hoặc đă toan tính nhưng chưa bao giờ làm được. Cuối
cùng th́ họ đă nói cái điều không thể nói, không thể làm,
không thể nghĩ. Họ nói những điều đă quên. Mà cái quên của
họ lại làm cho kẻ khác nhớ măi...
Ôi
là nghệ sĩ! Thật đáng ghét, nhưng cũng thật đáng yêu! Ngồi
xuống, đừng nói nhiều nữa. Hăy sáng tác đi!
Vĩnh Hảo
(2004)