TẠP GHI

Trang chínhThơ  |  Văn  |  Tác phẩm  |  Ðọc thơ  Nhạc chọn lọc  |  Trang Phật giáo  |  Liên lạc

horizontal rule

 

 

 

MƯA - NHỚ SÀI-GÒN

 

 

California hôm nay mưa suốt buổi sáng. Lẩn tha lẩn thẩn đứng đứng ngồi ngồi. Công việc dồn dập làm không xong. Nhìn ra khung kiếng, xe qua lại. Xe buýt thắng lại gây tiếng rít. Thấy xe buýt dừng nơi trạm, vài người vội vã lên xe, bỗng nhiên mà nhớ Sài-gòn chi lạ.

 

Cái hình ảnh nào đây trong quá khứ, chập chờn trong trí, không nhớ ra nổi. Chỉ thấy nhớ Sài-gòn, một ngày mưa. Xe bên đường qua lại. Bên quán cà-phê vỉa hè, tiếng nhạc xập xình. Khói thuốc bay lên bị hơi lạnh nén xuống. Hạt mưa xiên qua dáng ai, bước vội trên đường ngập nước.

 

Không phải thành phố đó đầy bụi bặm mà mình không nhớ đâu! Cũng chẳng phải nó ồn ào xô bồ quá mà mình không còn nhớ! Mỗi cảnh, mỗi người, dù xấu-đẹp, cũng có với mình một số kỷ niệm nào đó. Khi nhớ, là nhớ cái khung cảnh mà kỷ niệm ấy xảy ra. Một chiều mưa. Xe buýt. Ðông người. Quán cà-phê. Ngồi chờ đợi. Có ai đâu để chờ đợi. Chỉ chờ đợi thời gian, bị đốt thật nhanh như khói thuốc. Ồ, khói thuốc. Khói thuốc bay la đà. Người đẹp lội mưa. Ống quần xắn cao. Bản nhạc buồn. Bàn ghế trống. Bên hiên đầy những người đụt mưa. Xe trên đường làm bắn nước tung toé. Cô hàng quán, tay chống cằm. Ðôi mắt buồn vời vợi. Nhìn mưa. Mưa rơi. Mưa vẫn rơi xiên bên đường ngập nước. Nhìn nhau. Mỉm cười. Ðôi khi không cần phải nói lời yêu nhau. Mưa bay ướt chung những lòng đổ nát. Tuổi thanh xuân chúng ta sao mà thảm! Ra đường không nhìn mặt nhau. Thấy nhau không dám cười chào. Chỉ nơi đây, mình mới tặng nhau được nụ cười buồn. Mưa rơi. Mưa vẫn rơi. Ðời không dung mình, mình trốn đi đâu đêm nay? Sau cốc cà-phê này sẽ chia tay.

 

Mưa tạnh. Ðứng dậy. Ðôi chút bịn rịn cuối ngày. Lên xe đạp suốt con đường xa em. Lạnh.

 

Ôi Sài-gòn, một chiều mưa, một người xưa, một quán xưa. Bây giờ còn không?

 

Vĩnh Hảo

(24/4/2002)

 

 

horizontal rule

 

Back Up Next